Chương 279
Nhìn thấy Bánh Gạo đã say giấc, tôi bất giác mim cười, cúi đầu xuống hôn len cái trán xinh xinh của thằng
“Lách cách.” Trong lúc tôi đang trên xe đợi Phan Huỳnh Đức, Phan Huỳnh Đức đã vứt Mai Linh Chi sang một chiếc xe khác rồi đi về phía xe của tôi.
Trải qua sự việc lần này cũng khiến tôi thấm mệt, nên không nhịn được ngáp một cái.
“Phan Huỳnh Đức, đợi lát nữa rồi đưa Mai Linh Chi đến đồn công an.”
“Huỳnh Bảo Nhi.”
Đột nhiên Phan Huỳnh Đức nhìn tôi, đôi con người xanh biếc ảnh lên tia sáng nhàn nhạt ấy khiển tim tôi chợt rét lạnh một cách kì lạ.
“Sao vậy?” Bỗng nhiên sắc mặt Phan Huỳnh Đức lại trở nên kì lạ đến như thế, khiến tôi cảm thấy hơi bất an”Xin lỗi.”
Phan Huỳnh Đức nói một câu xin lỗi với toi mà chẳng có đầu đuôi gì, rồi sau đó không nói gi thêm nữa.
Tôi mờ mịt nhìn Phan Huỳnh Đức, hoàn toàn không hiểu nổi anh ta đang muốn làm cái gì.
Cho đến khi…
“Phan Huỳnh Đức, đây không phải là đường về nhà họ Trần. Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Tôi thấy kể từ lúc xe chạy khỏi nhà của Lê Hồng San thì đã chẳng hề đi theo phương hướng về nhà họ Trần hay nhà họ Nguyễn. Rốt cuộc là Phan Huỳnh Đức muốn đưa tôi đi đâu?
“Sân bay.”
Phan Huỳnh Đức chậm rãi nhả ra hai chữ, ánh mắt thâm trắm nhìn chằm chằm vào tôi.
“Anh điện rồi à? Anh đưa tôi đi sân bay làm cái gi?” Tôi vừa nghe xong thì cuống cuống nhảy dựng lên.
Trễ như vậy rồi mà tôi vẫn chưa về, chắc chắn là Trần Thanh Vũ sốt ruột lắm. Hơn nữa điện thoại của tôi cũng mất rồi, Trấn Thanh Vũ không tìm thấy tôi chắc chắn sẽ lo lắng.”Tôi sẽ đưa em rời khỏi nơi đây.”
“Tôi không đi.”
Rốt cuộc là Phan Huỳnh Đức bị sao thế này? Tại sao lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy? Bộ dạng Phan Huỳnh Đức hiện tại không giống với Phan Huỳnh Đức mà tôi quen biết.
“Phan Huỳnh Đức, bây giờ anh nhanh chóng đưa tôi về với Trần Thanh Vũ ngay, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra cả.”
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói.
“Có biết lúc nãy tôi đã giao dịch điều gì với Mai Linh Chi không?” Phan Huỳnh Đức chẳng động đậy gi, anh ta nhìn
tôi một hỏi lâu rồi mới hé mở đôi môi mòng lên nói.
Nghe xong, đôi lông mày tôi khẽ nhíu lại. Tôi ôm chặt lấy Bánh Gạo đang nằm trong người mình.
“Mai Linh Chỉ sẽ có được Trần Thanh Vũ. Còn tôi, sẽ có được em. Còn về việc bọn tôi làm như thế nào, thi em chỉ cần đứng nhìn là được.”
“Phan Huỳnh Đức, đừng khiến tôi phải khinh thường anh.” Vốn dĩ Phan Huỳnh Đức không phải là người như vậy, rốt cuộc là anh ta bị làm sao thế này?Chang le Mai Linh Chi thật sự có kĩ thuật mê hoặc người khác hay sao? Biển Phan Huynh Đức thành bộ dang như vấy?
“Qua ngày mai, chuyện Mai Linh Chi và Trán Thanh Vũ lên giường với nhau sẽ khuấy động cả thủ đô ngày. Còn em sẽ bởi vì đau buồn mà đưa ra lời để nghị ly hôn với Trần Thanh Vũ, rời khỏi nhà họ Trần và sẽ ở cùng với tôi.”
“Nằm mơ đi.”
Nghe những lời vô liêm si của anh ta, tôi tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Phan Huỳnh Đức, anh làm như vậy chẳng có một chút ý nghĩa nào cả. Đừng khiến tôi phải thường anh, bây giờ lập tức quay đầu cho tôi, có nghe thấy không?”
“Đã không còn kịp nữa rối. Trần Thanh Vũ đang trên đường đến hội trường, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết cả. Không ai có thể cưỡng lại công hiệu của loại thuốc này. Đó là thuốc kích dục cường độ mạnh do phòng nghiên cứu dưới trưởng của Lâm Tuyết Nhi nghiên cứu ra đấy. Nó sẽ khiến cho Trần Thanh Vũ tường rằng Mai Linh Chi là em. Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ sắp sửa phản bội lại tình yêu và sự tin tường giữa hai người rồi.””Phan Huỳnh Đức.” Tôi tức đến nỗi phát run khi nghe những lời của Phan Huynh Đức. Tôi với người tát vào mặt anh ta một cái.
Phan Huỳnh Đức chang he né tránh, anh ta chi sắm mặt không nói gì và nhìn tôi. Một hồi lâu sau, Phan Huỳnh Đức nắm lấy tay tôi, ôm tôi thật chặt và nhẹ giọng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi không được hay sao? Vốn dĩ tôi và anh ta là song sinh, tưởng mạo và thân hình của bọn tôi giống hệt nhau, tôi không được u?”
“Buông tay.” Tôi vẫn luôn coi Phan Huỳnh Đức là bạn tốt, coi như người nhà. Thật không ngờ Phan Huỳnh Đức lại thật sự làm ra những chuyện như vậy với tôi?
“Phan Huỳnh Đức, anh nghe cho rõ đây. Cho dù kế hoạch của mấy người có cao siêu đến cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tin tường Trần Thanh Vũ. Anh ấy tuyệt đối sẽ không vì tác dụng của thuốc mà lên giường với người phụ nữ đó đâu. Trên thế giới này, có những rào cản mà các người sẽ không thể nào phá vỡ được. Đó chính là nỗi nhớ và sự tin tưởng của tôi và Trần Thanh Vũ, sức mạnh của tinh yêu là vậy đây.”
“Em tin tường Tran Thanh Vũ đến như vậy ? Huỳnh Bảo Nhi, xem ra em không hiểu lầm về đàn ông rồi, Trong tình huống đó, chang có bát khi một người đàn ông nào có thế chịu đựng được cả, Trần Thanh Vũ cũng không thể nào.”
“Tôi tin tưởng Trần Thanh Vũ.”
Tôi vặn vẹo cổ tay, giận dữ hét rống lên với Phan Huỳnh Đức.
Ánh mắt của Phan Huỳnh Đức càng lúc càng trở nên đảng sợ, anh ta dùng sức nắm chặt tay tôi. Tôi có chút chán ghét hất phẳng tay ra. Nhưng vào lúc này, trái tim tôi lại đau đớn kịch liệt.
“Hự.”
“Huỳnh Bảo Nhi.”
Tôi khó chịu ôm chầm lấy Bánh Gạo đang nằm trong người phát ra một tiếng kêu rên. Phan Huỳnh Đức nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, anh ta hoàng hốt gọi tên tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Phan Huỳnh Đức một cái, đau đớn không thể tả nổi, nói: “Thuốc… đưa thuốc.. cho tôi.”
Dao gần đây cơ thể của tôi rất kì lạ, nhất là ở vị trí trái tim, thường xuyên truyền đến từng cơn đau đớn kịch liệt như thế này. Rõ ràng là trước đây đã ổn hơn rất nhiều, tôi cũng không biết rốt cuộc tất cả những chuyện này là bởi vì nguyên nhân gì.
“Uống cái này di.” Phan Huỳnh Đức lấy ra một chiếc lọ màu tim nhạt, của viên thuốc màu vàng sâm bên trong đó đến bên miệng tôi. Tôi há miệng ra và uống viên thuốc đó xuống, cơn đau tim dần dán diu xuống không ít.
Sau khi mọi thử ngừng lại, tôi mơ màng buồn ngủ tựa vào trong người Phan Huỳnh Đức.
“Huỳnh Bảo Nhi… đừng sợ, tôi sẽ cứu em.”
Phan Huỳnh Đức… tôi không cần anh cứu. Anh chi cần đưa tôi về với Trần Thanh Vũ là được rồi.
“Chủ út, sao me con vẫn còn ngủ vậy.”
“Cô ấy hơi mệt. Bánh Gạo ngoan nhé, không được làm ổn đến mẹ.”
“Khi nào bổ mới đến đón Bảnh Gạo và mẹ về nhà? Bánh Gạo muốn về nhà.”
“Chú út làm bố của con không được à?”
“Đâu có được, chú út là chú út. Mẹ nói chú út với bố là sinh đôi, là em trai của bố, không phải là bố”
Là tiếng của Bánh Gạo và Phan Huỳnh Đức?
Tôi hơi mệt mỏi mở mắt ra thì nhìn thấy Phan Huỳnh Đức đang ôm Bánh Gạo đứng bên cạnh giường của tôi.
Sau khi Bánh Gạo nhìn thấy tôi mở mất, dường như thằng bé trông rất vui. Nó vẫy vẫy tay, no một nụ cười ngọt ngào với tôi và nói: “Mẹ di, cuối cùng me cũng tình rối. Bánh Gạo sợ quá.”
“Bảnh Gạo.” Tôi hơi khó chịu mở miệng ra, nhưng lại cảm thấy cổ họng truyền đến từng cơn đau rát dữ dội. Tôi họ khan một tiếng, Phan Huỳnh Đức cắm ly nước ở trên bàn lên rối đưa đến trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu, uống một hơi hết cạn ly nước đó rồi mới thở phào ra một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phan Huỳnh Đức.
“Phan Huỳnh Đức, đưa tôi về đi, đừng có quậy phả nữa.”
“Không.” Phan Huỳnh Đức cũng nhìn vào tôi, ánh mắt tản ra từng cơn âm u, không một chút tia ẩm nào. “Đây là hòn đảo tư nhân của tôi, Trần Thanh Vũ không tìm thấy chỗ này đâu. Hơn nữa…”
Phan Huỳnh Đức nói một nửa rồi ngừng lại, đặt Bánh Gạo đang ôm trong tay lên trên giường, xoay người lấy một tờ báo đưa cho tôi.
“Đây là tờ báo mới nhất của thủ đô. Chuyện của Trần Thanh Vũ và Mai Linh Chi dã ngập tràn ở trên mạng rồi.”
Tôi run run ngón tay, nhìn nội dung trên mặt báo. Cảm giác như bị sét đánh bên tai vậy.
Sao lại như vậy? Sao Trần Thanh Vũ… lại bị trúng kể được?
Không thể nào, Trần Thanh Vũ tuyệt đối sẽ không bị trúng kế một cách dễ dàng như vậy được đâu.
“Huỳnh Bảo Nhi, đàn ông chung quy thì vẫn là đàn ông, không kháng cự được tác dụng của thuốc đầu, Cho dù Trần Thanh Vũ có không bằng lòng đến cỡ nào, chuyện anh ta và người phụ nữ khác phát sinh quan hệ là sự thật.”
“Im miệng, tôi không tin, tôi chẳng hề tin một chút nào. Phan Huỳnh Đức, đừng khiến tôi phải khinh thường anh. Bây giờ anh đưa tôi về thủ đô ngay lập tức, có nghe rõ chưa?” Tôi bóp chặt tờ báo trong tay, phẫn nộ nhìn Phan Huỳnh Đức và nói.
“Không thể nào. Nếu Trần Thanh Vũ đã ở cùng với Mai Linh Chi rối, Huỳnh Bảo Nhi, em cứ làm vợ tôi đi. Tôi sẽ yêu thương Bánh Gạo như con trai ruột của mình.”
“Chát.”
Tôi tức đến nỗi không kiểm chế được, giờ tay tát mạnh lên mặt của Phan Huỳnh Đức.
Anh mắt nham hiểm của Phan Huỳnh Đức nhin tôi chằm chằm. Anh ta nhắc tay lên, tôi còn tường Phan Huỳnh Đức muốn đánh tôi.
Nhưng mà, anh ta chỉ nhìn tôi rồi chấm chậm buông tay xuống. Ánh mắt uể oải nhìn tôi và nói: “Huỳnh Bào Nhi, cả đời này tôi cũng sẽ không từ bỏ em đâu. Tôi chỉ muốn ở cùng với em mà thôi.”
Sau khi vứt lại câu nói này, Phan Huỳnh Đức rời khỏi căn phòng.
Tôi ngôi trong phòng, sức lực toàn thân bị rút cạn trong nhảy mắt,
Phan Huỳnh Đức, tại sao anh lại làm ra những chuyện như vậy, tại sao lại phá vỡ sự tin tường của tôi dành cho anh?
“Mẹ di.” Bánh Gạo vươn tay ra, rụt rè giật giật áo của tôi.
Tôi tỉnh táo lại, lau nước mắt đi và ôm chặt Bánh Gạo vào trong lòng.
“Bánh Gạo, có mẹ ở đây, đừng sợ.”
“Bánh Gạo không sợ.” Bánh Gạo cọ mặt vào trong ngực tôi, ngây ngô ngẩng đầu lên và nói.
Nhìn gương mặt non nớt của Bảnh Gạo, trải tim tôi dâng lên từng cơn đau đớn khó nói thành lời. Trần Thanh Vũ, em ở đây, anh có biết không?
Tôi chẳng hề tin vào nội dung trên mặt báo. Trán Thanh Vũ tuyệt đối sẽ không bị người ta gài bẫy đâu, tuyệt đối sẽ không.
Tôi ở trên hòn đào không biết tên này, bị nhốt rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi chính bản thân tôi cũng không biết đã bao ngày trôi qua.
Phan Huỳnh Đức cho rất nhiều người trông chừng tôi. Nơi đây chằng hề có bất kỳ thiết bị điện tử nào cà. Hơn nữa, người làm hay ai đó ở đây cũng không có điện thoại, vì thế khả năng tôi tìm kiếm sự giúp đỡ cũng chẳng có.
Muốn rời khỏi đây cũng chỉ có thể đi thuyền. Phan Huỳnh Đức đã dự tính chuẩn ở điểm đó nên mới đưa tôi đến cái nơi quỷ quái này.
Kể từ sau lần đó, Phan Huỳnh Đức chẳng còn xuất hiện trước mặt tôi nữa. Mỗi ngày, ngoại trừ người làm đến đưa cơm cho tôi ra thì chẳng có một ai khác đến quấy rầy tôi cả.
Bánh Gạo cũng rất ngoan, hàng ngày yên tĩnh ở cùng tôi, Lúc nhàm chán thì ra bãi cát chơi.Sờ đi Phan Huỳnh Đức yên tâm đến như thế là bởi vì cả hòn đảo này đều nằm trong tầm kiếm soát của anh ta, anh ta biết rằng tôi căn bản không có khả năng rời khỏi hòn đảo này.
“Mẹ di, con nho bo roi.” Lúc tôi ngồi trên bãi cát nhìn về phía biển và ngắn người, Bánh Gạo đến bên cạnh tôi, tủi thân nhìn tôi và nói.
“Sao thể? Bảnh Gao nhớ bố rối sao?” Nghe vậy, tôi vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt mặt của Bánh Gạo.
“Mẹ di, khi nào chú út mới dẫn chúng ta đi gặp bố vậy? Ở đây chằng vui chút nào, Bánh Gạo muốn đi học tìm Quốc Minh choi cùng. Ở đây không có Quốc Minh, không có bố, cũng không có ông ngoại, Bánh Gạo không thích chỗ này.”
Bánh Gao mếu môi, vẻ mặt tủi thân nhìn tôi và nói.
Tôi vươn tay ra vuốt tóc của Bánh Gạo, buồn rầu nói: “Minh sẽ rời khỏi đây nhanh thôi, bố của con… chắc chắn có thể tìm thấy chúng ta.”
Tôi đến, người làm đến đưa cơm cho chúng tôi lần nữa. Tôi nằm lấy tay của người làm, giận dữ nói: “Kêu Phan Huỳnh Đức đến gặp tôi.”
Tôi buộc phải quay về, Nếu tiếp tục ở lại đây, tôi thật sự sắp điên đến nơi rồi.
Người làm hoảng hốt nhìn tôi, rồi sau đó lắc đầu với tôi, về mặt hoàng so đen la thường.
Nhìn bộ dạng này của người làm, tôi muốn mở miệng một lần nữa. Nhưng vào lúc này, tim tôi lại dâng lên những cơn đau kịch liệt.
“Me ơi, me sao vậy?”