Chương 217
Đứa bé mà Nguyễn Mỹ đang bể là Bánh Gạo của tôi sao? Bánh Gạo đã lớn thật rồi, cũng cao hơn nữa, gương mặt mũm mĩm của thằng bé càng ngày càng giống Trần Thanh Vũ,
Bọn họ một nhà ba người nhìn rất hòa hợp, Nguyên Mỹ vừa bể Bánh Gạo vừa chọc nó cười.
Thằng bé vui vẻ mim cười khanh khách.
Tôi nhìn biểu cảm đầy dịu dàng của Trần Thanh Vũ, lồng ngực có một cảm giác đau đớn như bị kim đâm. Rất đau. “Vân Hạ, cô sao thế?” Vũ Khả Hân thấy tôi đứng bất động ở đó nên hơi nghi hoặc gọi tên tôi.
Tôi hoàn hồn lại, cố kéo khóe miệng mỉm cười nhìn Vũ Khả
Hân, ánh mắt mang theo những vẻ mờ mịt cô đơn, tôi âm thầm tỏ ý: “Tôi không sao.”
Chỉ là tôi đã nhìn thấy con của mình.
Vũ Khả Hân và tôi ở bên nhau đã lâu, cô ấy hiểu rất rõ ý tôi muốn nói gì.
Cô ấy không chú ý tới Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ đang đứng chỗ cách đó không xa mà kéo tôi đi về một phía khác.
Tôi chớp mắt, tham lam nhìn ngắm gương mặt của con.
Thằng bé lớn lên rất đẹp trai, những ngày này không biết Bánh Gạo sống có tốt không?
Thằng bé cũng không nhận ra người phụ nữ kia là giả mạo sao?
Tôi cảm thấy rất khó chịu, đôi chân đột nhiên như mất hết sức lực. “Me oi…” vào lúc tôi từ từ ngồi xuống có một giọng nói trong trẻo vang lên ngay sau lưng tôi.
Giọng nói quen thuộc này khiến khóe mắt tôi nóng lên. Là Bánh Gạo? Bánh
Tôi vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Bánh Gạo đang chạy về phía mình. bé ôm tôi, hồn nhiên vào người tôi và nói: “Mẹ me oi…” “Bánh Gạo, con lại gọi mẹ linh tinh rồi.”
Đôi môi tôi run lên, tôi cố gắng giơ tay ra chạm vào gò má bẻ nhưng mà đã đã thử lâu như vậy tôi vẫn không thể làm được. Vào lúc tôi đang loay hoay không biết làm thế nào, đột nhiên tôi nghe được giọng nói cưng chiều dịu dàng của Nguyễn Mỹ, sau đó tôi nhìn thấy cô ta và Trần Thanh Vũ bước về phía mình.
Lúc nhìn thấy anh, con ngươi của tôi lập tức co rút mãnh liệt. Tôi cố mở mắt thật to nhìn anh, muốn để anh chú ý tới mình.
Nhưng mà ánh mắt anh luôn chỉ hướng về phía Nguyễn Mỹ, đôi mắt phượng hẹp dài ma mị ấy giờ phút này trở nên dịu dàng biết “Bánh Gạo, chúng ta mau về nhà thôi, sau này không được gặp ai cũng gọi mẹ đâu đấy.”
Trần Thanh Vũ bể Bánh Gạo lên rồi nhìn bé hạ giọng
Bánh Gạo vùng vẫy phồng quai hàm nhìn anh nói: “Bố là mẹ đó…. là bé còn nhỏ cho nên anh có thể bất lực nhìn Bánh Gạo rồi lắc đầu, thấy Bánh Gạo vẫn tiếp tục giãy anh bất giác trầm mặt xuống nghiêm nghị nói: “Còn dám gặp ai cũng gọi là mẹ thì bố sẽ đánh mông ơi..” bé ấm ức nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp tỏ ra nghi ngờ.
Nguyễn Mỹ lại tầm mắt của tôi, cô ta ôm Bánh Gạo từ trong ngực Trần Thanh Vũ ra rồi cất giọng dịu dàng: “Bánh Gạo, không phải là mẹ ở đây sao? Sau này không được nghịch ngợm gọi người khác là mẹ nữa, đã biết chưa?” “Mẹ ơi… mẹ ơi.” Thâng bé bám vào người Nguyễn Mỹ rồi duỗi tay ra nhìn tôi cất tiếng gọi.
Tôi nhìn thắng bé, nước mắt đã sắp không nhịn được nữa.
Con của tôi biết…
Thằng bé biết tôi mới là mẹ của nó.
Cũng không biết tôi lấy đâu ra sức lực xô Nguyễn Mỹ ra rồi ôm thằng bé lên, đôi tay của tôi hơi yếu ớt suýt nữa đã làm thằng bé rơi xuống đất.
May mà Bánh Gạo đã ôm lấy cổ tôi, thằng bé lấy má cọ cọ rồi nói: “Mẹ ơi… mẹ đi đâu vậy? Bánh Gạo tìm mẹ rất lâu rồi.” Âm thanh của thằng bé hơi nhỏ nhưng mà tôi vẫn có thể nghe thấy. “Khốn kiếp, cô muốn đưa trai tôi đi đâu?”
Dường như Trần Thanh Vũ không ngờ rằng tôi sẽ cướp lấy Bánh Gạo, anh sầm mặt phẫn nộ nhìn tôi.
Tôi cần môi nhìn anh bằng đôi mắt bi thương.
Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Trần Thanh Vũ… không phải là anh yêu em sao? Nếu đã là yêu vậy tại sao lại không nhận ra em?
Nói cho em biết rốt cuộc là tại sao vậy? Trần Thanh Vũ… “Vân Hạ, sao cô lại ôm con nhà người ta, mau trả con lại cho bon ho đi.”
Vân Hạ cũng bị động tác này của tôi làm cho sợ hãi, cô ấy bước tới bên cạnh tôi muốn bế Bánh Gạo xuống
Nhưng cô ấy có làm gì tôi cũng không chịu, cứ ôm chặt lấy thằng bé, tôi không muốn trả thằng bé lại cho Trần Thanh Vũ. Nguyễn Mỹ híp mắt lại nhìn chằm chằm lấy tôi, cô ta mở miệng nói: “Cô này, mong cô trả lại con cho tôi. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì cô chính là người trước đây Phan Huỳnh Đức đưa đi cùng đúng không? Cô ôm con tôi đi là muốn làm gì?”
Nguyễn Mỹ… Nguyễn M..
Tôi hung dữ nhìn cô ta, người phụ nữ đê tiện..lại nghĩ ra cách này, thật đúng là đáng ghét, tôi sẽ không để cô đạt được ý đồ đâu. Tôi cắn chặt răng, nhân lúc vệ sĩ và người của Trần Thanh Vũ còn đang đổi chất, tôi ôm Bánh Gạo vào ngực chạy về phía thang máy mặc kệ Vũ Khả Hân đang gọi tôi ở phía sau.
Tôi muốn đưa Bánh Gạo đi, thằng bé ở trong tay Nguyễn Mỹ chắc chắn sẽ không được yên ổn, nói không chừng người phụ nữ đó sẽ nhân lúc Trần Thanh Vũ không chú ý mà bắt nạt thằng bé. “Khon kiếp, đứng lại đó cho tôi.”
Giọng nói hổn hển, lo lắng của Trần Thanh Vũ vang lên ở phía sau lưng tôi.
Nhưng giờ tôi chẳng còn suy nghĩ được gi nữa mà chỉ ôm lấy Bánh Gạo bước vào thang máy. Lúc bọn họ sắp đuối đến, tôi lấy cắm mình nhấn nút, cuối cùng vào lúc họ chạy tới thì thang máy đã từ từ khép lại rồi.
Giọng nói giận dữ của Trần Thanh Vũ bị ngăn lại ở đó. “Mẹ. mẹ đi đầu vậy? Có phải mẹ không cần Bánh Gạo nữa không?”
Bảnh Gạo ôm lấy cổ tôi tủi thân nói.
Đứa bé ngốc, sao tôi có thể không cần thắng bé nữa chứ? “Bác quản gia, bố và cả ông bà ngoại đều nói mẹ ở đó nhưng mà người kia không phải là mẹ… tại sao họ lại nói đó là mẹ chứ?” Bánh Gạo cất giọng non nớt hỏi tôi.
Tôi nhìn vào đôi mắt to đen láy của Bánh Gạo không kìm được rơi nước mắt.
Con của tôi hiểu được, thằng bé có thể phân biệt mùi vị của mẹ mình như thế nào.
Cho dù Nguyễn Mỹ có ngụy trang như thế nào chăng nữa thì vẫn không thể che giấu được mùi hương của bản thân, đồ giả thì cuối cùng vẫn chỉ là đồ giả mà thôi. “A a.” Tôi há miệng ra muốn gọi tên Bảnh Gạo nhưng giọng nói của tôi vừa khàn đặc lại khó nghe, thậm chí còn thô đến chói tai.
Tôi ủ rũ nhìn thằng bé rồi lại nhìn xuống đôi tay của mình.
Ngay cả hành động đơn giản nhất tôi cũng không làm được. Tôi muốn ôm Bánh Gạo, muốn nói với thằng bé tôi chính là mẹ của nó
Nhưng mà tôi lại không thể làm được…
Gạo dính trên người tôi bẹp miệng gọi: “Mẹ… mẹ..” Nghe tiếng bé gọi trái tim tôi đều trở nên mềm nhũn.
Thang máy dùng ở trước kho hàng dưới hầm cửa hàng. Tôi sợ người của Trần Thanh Vũ sẽ tìm ra chúng tôi cho nên tôi đã nhanh chóng ôm lấy Bánh Gạo trốn vào một góc nhỏ mật ở chỗ đỗ xe.
Quả nhiên năm phút sau người của anh đã tìm tới được nơi này. Hạ, cô đang ở đâu?” Vũ Khả Hân cũng đi theo tim tôi. phụ nữ đáng chết, trả lại con trai cho Giọng nói lạnh lùng của Trần Thanh Vũ vang vọng trong chỗ đỗ xe khiến âm thanh càng trở nên sợ hơn.
Tôi không nhịn được ôm chặt Bánh Gạo vào lòng. bé cũng dựa sát vào người tôi ngoan ngoãn không lên tiếng. Vẻ mặt Nguyễn Mỹ bệch, cô ta cũng bước vào cùng Trần Thanh Vũ, tôi nghe thấy cô ta lo lắng buồn bã gọi tên anh. “Trần Thanh Vũ, Bánh Gạo của chúng ta… Người phụ nữ kia liệu có làm gì thằng bé không?” “Đừng sợ, anh sẽ tìm ra con trai của chúng ta.” Trần Thanh Vũ thấy Nguyễn Mỹ đang ra sợ hãi thì lập tức giơ tay ra ôm lấy cô ta vào lòng.
Tôi nhìn thấy rất rõ động tác của anh, cổ môi thật chặt để không phát ra tiếng.
Trần Thanh Vũ, người phụ nữ đó là kẻ giả mạo, anh còn không bằng cả con trai mình.
Bánh Gạo nhận ra tôi, Phan Huỳnh Đức vừa nhìn cũng đã nhận ra tôi, vậy tại sao người tôi yêu nhất lại không hề hay biết? phụ nữ đó chắc chắn là người Nguyễn Mỹ dựa vào người Trần Thanh Vũ, cô ta cong khóe môi lên mang theo vẻ độc ác. Mặc dù cô ta che giấu rất nhanh nhưng mà tôi vẫn nhìn thấy.
Nguyễn Mỹ cô ta.
Lồng ngực của tôi giống như bị thứ gì đó ép chặt sợ hãi, cả người tôi càng dựa sát vào Bánh Gạo hơn. “Cô mới là đồ cô không được phép nói Vân Hạ bị Cô ấy chỉ thấy đứa bé dễ thương nên mới đi thôi.”
Vũ Khả Hân nghe thấy tiếng Nguyễn Mỹ mắng tôi lập tức giận dữ hét lớn. “Nói mau, bây giờ người phụ nữ kia đang ở đâu?”
Trần Thanh Vũ đột nhiên tay ra bóp lấy Vũ Khả Hân, cô ấy lên vách tường ở một
Lúc nhìn thấy động tác hung ác của Trần Thanh Vũ, cả người tôi sợ đến mức run lên. “Mẹ như Bánh Gạo cảm nhận được những suy nghĩ trong lòng tôi, thằng bé ngẩng đầu lên đôi mắt ngập nước mở to nhìn tôi chằm, dường như thằng bé đang sợ hãi. “Có bản lĩnh giết tôi đi.” Vũ Khả Hân bị Trần Thanh Vũ bóp cổ nhưng cô ấy không hề sợ hãi khiêu khích anh. Tôi đã biết được tính cách này của cô ấy trước đây rồi, cô ấy chính là như vậy, sẽ không bao giờ nhận thua. Cho dù đối phương có là ai thì Vũ Khả Hân cũng đều không hề sợ hãi. “Trần Danh, đưa người phụ nữ này về cho tôi.” Gương mặt của Trần Thanh Vũ trầm xuống, anh lạnh lùng vứt lại Vũ Khả Hân trên sàn rồi ra lệnh cho Trần Danh.
Trần Danh đã quay về bên cạnh Trần Thanh Vũ rồi sao?
Tôi lặng người nhìn Vũ Khả Hân bị Trần Danh dẫn đi, tôi cũng muốn đi cứu cô ấy nhưng mà sau khi cúi xuống nhìn vào đôi mắt long lanh đang mở to nhìn tôi của Bánh Gạothì tôi đành bỏ cuộc.
Xin lỗi Vũ Khả Hân.
Tôi tin Trần Thanh Vũ chắc chắn sẽ không làm gì cô ấy, bây giờ tôi phải giấu con mình đi, giấu ở nơi mà Nguyễn Mỹ không thể tìm được
Đối với tôi, Nguyễn Mỹ chính là ma quỷ. Tôi không biết được liệu cô ta có ra tay với con tôi ở chỗ tôi không nhìn thấy hay không cho nên tôi nhất định phải bảo vệ con trai
Sau khi Trần Thanh Vũ dẫn Nguyễn Mỹ đi, đột nhiên cả chỗ đỗ xe cũng như trở nên yên tĩnh lại. ơi, con muốn ở cùng mẹ
Bánh Gạo ôm lấy cổ tôi rồi nhìn về hướng tôi nói.
Tôi củi đầu hồn lên trán thâng bé, đôi mất cũng dân nóng lên. “Mẹ sẽ không vứt bỏ Bánh Gạo lại một mình chứ? Bố nói răng mẹ vẫn luôn ở cạnh, nhưng mà không phải mà… Bánh Gạo không thích”
Lời nói non nớt rành rot của Bánh Gạo khiến tôi cảm thấy đau lòng
Tôi gật đầu, cắn răng cổ đứng dậy
Tôi giơ tay ra muốn ôm lấy thằng bé nhưng mà lực bàn tay tôi còn rất yếu muon ôm Bánh Gạo vẫn còn khá khó khăn.
Thăng bè rất ngoan tựa như biết rằng đôi tay tôi không có nhiều sức lực nên thằng bé dùng sức ôm chặt lấy cổ tôi rồi kề má lại gần. “Bánh Gạo sẽ ôm lấy mẹ sẽ không để mẹ đi mất.” Tôi cảm động nhin thằng bé.
Tôi cùng Bánh Gạo ngồi chờ ở chỗ đỗ xe, chờ tới khi trời tối hẳn tôi mới dẫn thằng bé rời đi.
Vì sợ người của Trần Thanh Vũ sẽ tìm thấy cho nên tôi chỉ có thể làm như vậy.