Mục lục
Mê Tình Loạn Ý Trần Thanh Vũ Nguyễn Mỹ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 297: Bố quá đáng thương

Huỳnh Bảo Nhi nhìn Phan Huỳnh Bảo đứng ở cách đó không xa, không nhịn được mở miệng hỏi.

Điền Thanh Mây dùng ánh mắt mang theo sự bị thương nhìn Huỳnh Bảo Nhi, sau đó dời ánh mắt đi, gật đầu nói: “Là con của em và anh Đức”

“Vậy… vì sao nó lại nói.

“Mấy năm trước xảy ra một sự cố, cho nên anh Đức đã..”

Điền Thanh Mây nói đến một nửa, nước  mắt không nhịn được trào ra Trong đầu Huỳnh Bảo Nhi nổ ầm một tiếng, dùng ánh mắt khó tin nhìn Điền Thanh Mây đang khóc thút thít.

Cô cảm thấy nhất định có chỗ nào nhầm lẫn rồi.

Sao một người đàn ông mạnh mẽ như Phan Huỳnh Đức lại chết được?

Trò đùa này không hề buồn cười chút nào “Điền Thanh Mây, đừng nói giỡn với chị như vậy, trò đùa này không vui đâu”

Huỳnh Bảo Nhỉ dùng sức siết chặt nằm tay, ánh mắt nhìn Điền Thanh Mây hiện lên sự yếu ớt bất lực.

Điền Thanh Mây buồn bã nhìn Huỳnh Bảo Nhỉ nói: “Đây là thật sự, chị Bảo Nhi”

“Không…”

Huỳnh Bảo Nhi sợ hãi đứng dậy, giống như cô đã nhất quyết muốn cự tuyệt lời nói của Điền Thanh Mây vậy.

“Anh ấy không muốn chị đau khổ cho nên bọn em nói dối chị”

Điền Thanh Mây nhìn biểu cảm đau thương tuyệt vọng trên mặt Huỳnh Bảo Nhi, trong cổ họng dâng lên một niềm chua xót.

“Trần Thanh Vũ… biết không?” Huỳnh Bảo Nhỉ im lặng nhìn Điền Thanh Mây một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, đôi mắt cô đỏ lên, nhìn Điền Thanh Mây hỏi.

“Ừm” Điền Thanh Mây gật đầu, lòng của Huỳnh Bảo Nhi lại tan vỡ thêm một chút.

Trần Thanh Vũ biết Phan Huỳnh Đức xảy ra chuyện, mọi người ai cũng biết, nhưng lại cố tình cùng nhau lừa gạt cô sao?

Huỳnh Bảo Nhi dùng sức siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi rồi nói với Điền Thanh Mây: “Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi?”

“Đã rất lâu rồi, Bảo Nhi, đừng nhắc tới chuyện quá khứ nữa, chắc đứa nhỏ Huỳnh Bảo này đã gây không ít phiền phức cho chị rồi đúng không? Em thay nó..”

“Dì Mây, vì sao không nói cho bà ta biết bố đã chết cách đây mười hai năm rồi?”

Điền Thanh Mây vẫn chưa nói xong thì đã bị Huỳnh Bảo ngắt lời.

Huỳnh Bảo đi đến trước mặt Điền Thanh Mây và Huỳnh Bảo Nhị, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo sự lạnh lẽo.

Cậu ấy muốn cho Huỳnh Bảo Nhi biết rốt cuộc Phan Huỳnh Đức đã chết là vì ai.

Mấy năm nay, bố vẫn luôn đang chờ bà ta trở về, vẫn luôn chờ đợi…

“Huỳnh Bảo”

Điền Thanh Mây sợ hãi trước hành động của Phan Huỳnh Bảo. Cô ấy đứng dậy dùng ánh mắt cầu xin nhìn Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo siết chặt nằm tay nhìn Điền Thanh Mây. Sắc mặt Huỳnh Bảo Nhi tái nhợt khi nghe những lời của Phan Huỳnh Bảo, cả người ngã xuống sô pha.

“Bảo Nhi” Nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi ngất xỉu, Điền Thanh Mây hơi hoảng loạn, lập tức kêu quản gia chuẩn bị xe đưa Huỳnh Bảo Nhi đến bệnh viện.

Huỳnh Bảo thấy Huỳnh Bảo Nhi ngất xỉu cũng hơi lo lắng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ không quan tâm.

Điền Thanh Mây nhìn bộ dạng cố chấp lạnh nhạt của Phan Huỳnh Bảo, trong mắt dần hiện lên sự lo lắng.

“Huỳnh Bảo, cháu nên hiểu rõ ý muốn của bố cháu mới đúng, anh ấy đã giấu diếm mười mấy năm, tại sao cháu còn muốn nói sự thật cho cô ấy biết chứ?”

“Dì Mây, dì không cảm thấy bố quá đáng thương sao?” Huỳnh Bảo siết chặt nắm tay nhìn Điền Thanh Mây, trong cặp đồng tử không khác gì Phan Huỳnh Đức lóe lên sự không cam tâm.

Điền Thanh Mây bị dọa sợ bởi lời nói của Huỳnh Bảo, cả người lập tức trở nên cứng đờ.

“Bố đã đợi cả đời, ông ấy vẫn luôn chờ đợi bà ta, cho dù có lúc hai người ở bên nhau nhưng bố vẫn rất cô đơn. Bà ta không biết gì cả, không biết tại sao bố chết, thậm chí ngay cả chuyện bố chết cũng không biết”

“Bố cháu, ông ấy quá đáng thương, cháu muốn giữ bà ta lại nhà họ Phan để ở bên cháu và bố cháu. Bà ta cứ luôn ở bên cạnh Trần Thanh Vũ và Trần Quân Phi, chưa từng chia cho cháu chút thời gian nào, cháu nghĩ cháu làm vậy bố sẽ rất vui. Dì nói đúng không?”

“Huỳnh Bảo” Điền Thanh Mây đau đầu trước những lời cố chấp của Phan Huỳnh Bảo.

Cô ấy muốn ngăn cản, nhưng Phan Huỳnh Bảo là một người vô cùng cố chấp, chuyện cậu ta đã quyết định rồi sẽ rất khó thay đổi Phan Huỳnh Bảo nhìn Điền Thanh Mây, trong đôi mắt mang theo sự âm u, cậu ta nói với Điền Thanh Mây: “Dì Mây, bà ta bắt buộc phải ở đây với cháu và bố cháu, bằng không cháu cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu”

“Huỳnh Bảo, cháu thế này sẽ khiến bố cháu khổ sở đấy”

Điền Thanh Mây không muốn Huỳnh Bảo cố chấp như vậy, Phan Huỳnh Đức chỉ muốn có một sự hoài niệm về Huỳnh Bảo Nhi mà thôi.

Anh ta chỉ muốn Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ sống tốt, chưa bao giờ muốn hủy hoại cuộc sống của hai người họ.

Sinh Huỳnh Bảo ra cũng chỉ là tâm tư riêng của Phan Huỳnh Đức mà thôi.

“Bố cháu và cháu giống nhau, ai cũng muốn giữ bà ta ở lại đây, cháu không hề làm sai”

Những lời của Phan Huỳnh Bảo khiến Điền Thanh Mây vô cùng buồn rầu.

Cô ấy không biết nên làm như thế nào để đánh mất đi suy nghĩ cố chấp của Huỳnh Bảo.

Trần Thanh Vũ mới vừa họp xong một cuộc họp online thì nhận được điện thoại của Điền Thanh Mây nói bây giờ Huỳnh Bảo Nhi đang ở bệnh viện.

Trần Thanh Vũ sợ hãi, lập tức vứt hết công việc rồi nhanh chóng chạy tới bệnh viện Lúc nhìn thấy Điền Thanh Mây, sắc mặt của Trần Thanh Vũ trở nên khó coi: “Cô và cô ấy đã nói cái gì?”

Điền Thanh Mây nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trần Thanh Vũ, cười khổ nói: “Tôi không có nói với chị ấy cái gì cả, tôi chỉ nói cho chị Bảo Nhi biết mấy năm trước anh Đức đã qua đời, nhưng Huỳnh Bảo đã không khống chế được cảm xúc của mình”

“Con của Phan Huỳnh Đức?”

Trần Thanh Vũ biết rõ Điền Thanh Mây đã sinh cho Phan Huỳnh Đức một đứa con trai, Trần Thanh Vũ cũng đã từng phái người điều tra đứa nhỏ này.

“Chủ tịch Vũ, chỉ sợ không thể giấu chuyện này được bao lâu nữa, cứ mãi lừa gạt chị ấy như thế, tôi cũng cảm thấy không công bằng với chị Bảo Nhi, tôi muốn nói hết mọi chuyện cho chị ấy biết”

Điền Thanh Mây nhìn Trần Thanh Vũ, lấy hết can đảm nói với anh.

“Không được”

Trần Thanh Vũ lạnh lùng cự tuyệt Điền Thanh Mây.

Trần Thanh Vũ không muốn nói cho.

Huỳnh Bảo Nhi về chuyện này, đặc biệt là dưới tình hình Huỳnh Bảo Nhi đang mang thai, đối với Huỳnh Bảo Nhi mà nói, sau khi biết chuyện này chắc chắn cô sẽ gặp đả kích rất lớn.

“Nhưng chắc chắn Bảo Nhi đã nghỉ ngờ, nếu là như vậy không bắng nói hết cho chị ấy biết toàn bộ sự thật đi”

Điền Thanh Mây nhìn Trân Thanh Vũ, nhẹ giọng nói.

Kỳ thật Điền Thanh Mây cũng có nỗi lòng riêng, lúc trước cô ấy vẫn luôn không nói ra là bởi vì Phan Huỳnh Đức không chịu, nhưng bây giờ chuyện đã phát triển tới nước này rồi, Điền Thanh Mây không muốn Phan Huỳnh Đức bị người ta lãng quên.

Cô ấy thật sự không đành lòng nhìn người đàn ông mình yêu bị người phụ nữ anh ta thương hoàn toàn quên đi, cô ấy cảm thấy Phan Huỳnh Đức thật sự quá đáng thương.

“Sao? Chẳng lẽ ông còn muốn giấu giếm bà ta? Ông đang lo lắng sau khi bà ta biết hết mọi chuyện rồi sẽ rời khỏi ông sao?”

Một giọng nói trào phúng vang lên từ sau lưng Trần Thanh Vũ, nghe thấy Huỳnh Bảo nói vậy, Trần Thanh Vũ quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy Huỳnh Bảo nói lời mỉa mai với mình, vài tia ác ý hiện lên trong đáy mắt của Trần Thanh Vũ “Cậu biết nên gọi tôi là gì không?”

“Hừ,.”

Huỳnh Bảo hừ một tiếng, rõ ràng là hoàn toàn không hề coi Trần Thanh Vũ ra gì.

“Tôi sẽ mang bà ấy về nhà của chúng tôi, trở về ngôi nhà bố tôi xây cho bà ấy, ông có được bà ấy đã lâu lắm rồi, về sau bà ấy nên thuộc về bố tôi”

Tuy tuổi của Huỳnh Bảo khá nhỏ, nhưng khí thế trên người lại khiến người ta vô cùng kinh sợ.

Trần Thanh Vũ nở một nụ cười lạnh lùng giống như đang cười nhạo Huỳnh Bảo vậy: “Nếu không phải nể tình cậu là con của Phan Huỳnh Đức, cậu cho rằng tôi sẽ để cậu giễu võ giương oai ở đây à?”

“Chỉ dựa vào ông sao?” Phan Huỳnh Bảo cười nhạo Trần Thanh Vũ, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Trần Thanh Vũ.

Sắc mắt của Trần Thanh Vũ đột nhiên lạnh đi.

Lúc anh vừa định ra tay dạy dỗ Phan Huỳnh Bảo thì Lê Hoàng Long đã đẩy Huỳnh Bảo Nhi đi ra.

“Sao rồi?” Sau khi Trần Thanh Vũ lạnh lùng liếc nhìn Huỳnh Bảo, anh lập tức dời ánh mắt về phía Lê Hoàng Long.

Lê Hoàng Long thở ra một hơi nói: “Yên tâm đi, chỉ bị kích thích một chút thôi, đứa bé vẫn rất an toàn. Mọi người nên chú ý một chút, dù sao Huỳnh Bảo Nhi cũng là thai phụ lớn tuổi, bây giờ tháng của bào thai còn nhỏ, nếu Sau này xảy ra chuyện gì, cả người lớn và đứa bé đều sẽ có chuyện”

Trần Thanh Vũ mím môi đi tới trước Huỳnh Bảo Nhi, anh vừa định nằm lấy tay của Huỳnh Bảo Nhi thì đã bị Phan Huỳnh Bảo chặn lại.

“Không được chạm vào bà ấy”

Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Thanh Vũ, giận dữ hét lớn với anh.

“Cút” Trần Thanh Vũ xụ mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo khát máu, không kiên nhẫn mà quát Huỳnh Bảo.

“Huỳnh Bảo” Điền Thanh Mây nhìn bộ dạng cố chấp của Phan Huỳnh Bảo, trong đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Cô ấy biết rất rõ Huỳnh Bảo muốn làm cái gì, nhưng dựa vào tình trạng hiện tại của Huỳnh Bảo Nhi, giống như lời vừa rồi Lê Hoàng Long nói, nếu bây giờ nói chuyện năm xưa cho Huỳnh Bảo Nhi nghe, đối với Huỳnh Bảo Nhi mà nói sẽ là một đả kích rất lớn.

“Trần Thanh Vũ, tôi nói rồi, bà ấy đã ở cạnh ông lâu rồi, tôi muốn đưa bà ấy tới chỗ của bố, bố tôi đã đợi bà ấy rất lâu rồi”

Dường như Huỳnh Bảo không nghe thấy lời Điền Thanh Mây nói, dùng ánh mắt cố chấp nhìn Trần Thanh Vũ.

“Chết tiệt mày nói bậy gì đó? Tại sao mẹ tao lại phải đi theo mày”

Sau khi Trần Quân Phi nhận được điện thoại biết Huỳnh Bảo Nhi bị đưa đến bệnh viện, cậu lập tức chạy tới bệnh viện. Không ngờ vừa mới tới đã nghe thấy lời Huỳnh Bảo nói với Trần Thanh Vũ, ngay lập tức tình huống giống như ngòi nổ vừa được kích hoạt khiến cả người Trần Quân Phi đều bị bao phủ bởi cơn thịnh nộ.

“Đồ phế vật vô dụng, mày đã quên mất lần trước tao đánh mày rồi à?” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Trần Quân Phi, châm chọc nói.

“Chết tiệt thẳng ranh con này, tao giết mi Nếu Phan Huỳnh Bảo không nói, Trần Quân Phi thật sự sẽ quên mất vụ đánh nhau với Phan Huỳnh Bảo ở trong quán bar vào đêm đó. Lúc ấy ánh sáng mờ, cho nên Trần Quân Phi không nhìn thấy rõ bộ dạng của Phan Huỳnh Bảo, bây giờ nhìn thấy rõ gương mặt kia, không ngờ lại giống mình đến vậy, lửa giận trong lòng Trần Quân Phi đang bốc lên tới cực điểm.

Hai thiếu niên đẹp trai như nhau, mặt mũi cũng hơi tương tự lập tức lao vào đánh nhau ở trên hành lang của bệnh viện.

Nhìn chiêu võ của hai người gần giống nhau, Lê Hoàng Long đứng ở bên cạnh xem đến há hốc mồm, còn Điền Thanh Mây lại lo lắng gọi tên Phan Huỳnh Bảo.

“Huỳnh Bảo, đủ rồi, dừng tay”

Sao hai người họ lại có thể đánh nhau ở chỗ này chứ?

Họ là anh em kia mà!

“Chiêu võ của mày không tệ đấy” Trần Quân Phi xụ mặt, đá một đá về phía Phan Huỳnh Bảo.

Đôi mắt xanh như ngọc kia của Huỳnh Bảo.

hiện lên một sự châm chọc, tay chân nhanh nhẹn đá Trần Quân Phi văng ra. Thậm chí vào lúc Trần Quân Phi không biết đã đạp một đạp lên trên ngực Trần Quân Phi, khiến cậu ngã xuống mặt đất.

“Ưm”

“Quân Phi, cháu không sao chứ?”

Điền Thanh Mây lập tức hét lên một tiếng khi nhìn thấy hành động thô bạo Huỳnh Bảo, sau đó chạy qua chỗ của Trần Quân Phi.

Nhưng Phan Huỳnh Bảo vẫn không hề dừng hành động của mình lại, một lần nữa đánh về phía Trần Quân Phi.

Nhìn động tác của Phan Huỳnh Bảo, Điền Thanh Mây sợ tới mức khuôn mặt trở nên träng bệch, lúc vừa muốn lên tiếng thì Trần Thanh Vũ đang im lặng đứng bên cạnh đã vươn tay chặn động tác của Phan Huỳnh Bảo lại, mạnh mẽ ném Phan Huỳnh Bảo sang một bên.

“Tránh ra, không cần ông” Trần Quân Phi bò dậy khỏi mặt đất, lau máu tươi trên khóe miệng, tức giận gào thét với Trần Thanh Vũ.

Đối mặt với bố mình, Trần Quân Phi không hề có lòng tôn kính, chỉ có sự chán ghét đến cùng cực.

Điền Thanh Mây nhìn hai người Trần Quân Phi và Trần Thanh Vũ, trong mắt mang theo sự lo lắng.

Điền Thanh Mây đã sớm biết quan hệ của Trần Quân Phi và Trần Thanh Vũ vô cùng ác liệt, nhưng không ngờ lại ác liệt tới tình trạng này lồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK