Mục lục
Mê Tình Loạn Ý Trần Thanh Vũ Nguyễn Mỹ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 548

“Xin hỏi cô là?” Có lẽ vì sự dịu dàng của Đinh Kiến Quốc tối qua mà Trần Thanh Thảo ngủ rất ngon, cô ngủ một mạch đến chín rưỡi sáng hôm sau. Cô rất ít khi ngủ dậy muộn như vậy, bình thường Trần Thanh Thảo dậy rất sớm.

Cô rửa mặt xong thì chạy xuống lầu ăn bữa sáng, hỏi quản gia thử xem Đinh Kiến Quốc đi từ bao giờ thì ông ta nói anh đến công ty từ rất sớm. Trần Thanh Thảo ở nhà không có gì làm thì thấy nhàm chán, muốn đi tới vườn hoa chăm sóc mấy cây hoa cỏ bên đấy. Mấy cây hoa đó là Đinh Kiến Quốc đặt người mua về, vốn dĩ anh không có hứng thú gì với mấy cây hoa lá đó, nhưng dường như Trần Thanh Thảo lại rất thích chúng, nên anh mua về để tùy ý cô chăm sóc.

Trần Thanh Thảo nghiêm túc tưới nước cho mấy cây hoa, cô chăm chú đến mức có người đứng sau mình lúc nào cũng không hay. Mãi cho đến khi người phụ nữ đứng sau lưng hỏi cô là ai, Trần Thanh Thảo mới thả thùng nước trong tay xuống, quay đầu nhìn người phụ nữ phía sau mình. Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy dệt kim màu đỏ, từng đường nét trên khuôn mặt trông cực kỳ nữ tính thanh thoát. Vừa nhìn đã biết đây là một cô tiểu thư nhà giàu chính hiệu, từng cái nhấc chân nhấc tay cũng toát lên vẻ nhẹ nhàng thanh lịch, nhưng mà… Ánh mắt cô ta nhìn Trần Thanh Thảo có vẻ hơi thiếu thiện cảm thì phải.

“Tôi tên Trần Thanh Thảo.” Đôi mắt Trần Thanh Thảo trầm xuống, cô chủ động vươn tay ra trước, mở miệng nói với Lý Mộc Hoa.

“Ồ? Ra cô là Trần Thanh Thảo à? Cô là bạn giường mới của Kiến Quốc sao?” Lý Mộc Hoa hờ hững nhìn Trần Thanh Thảo, con người màu đen nhánh xinh đẹp kia khẽ xẹt qua một tia lạnh lùng.

Hai mắt Trần Thanh Thảo bỗng sáng lên, để lộ tia sáng lạnh lẽo có phần châm biếm, cô biết Lý Mộc Hoa là ai. Lúc trước cô đã nghe về cô ta, biết Lý Mộc Hoa là vợ sắp cưới của Đinh Kiến Quốc, tuy nhiên cô cũng chẳng có sức để tâm đến Lý Mộc Hoa làm gì.

Cô cười nhạo một tiếng, khẽ sở SỞ ngón tay thon dài của mình, bình tĩnh nhìn Lý Mộc Hoa nói: “Tôi không phải bạn giường, tôi là vợ anh ấy.”

“Cô nói cái gì?” Có lẽ câu nói này của Trần Thanh Thảo đã thực sự khiến dây thần kinh của Lý Mộc Hoa bị kích động. Khuôn mặt cô ta đột nhiên trở nên khó coi vô cùng.

Cô ta đang nghĩ mình chưa bao giờ gặp loại phụ nữ không biết xấu hổ như vậy. Người khắp nơi này đều biết Lý Mộc Hoa là vợ chưa cưới của Đinh Kiến Quốc, cho nên không có cô gái nào cả gan câu dẫn anh trắng trợn trước mặt cô ta. Vậy mà Trần Thanh Thảo lại dám trơ trẽn tuyên bố một câu như vậy, bảo sao sắc mặt Lý Mộc Hoa không khó coi được cơ chứ, cô ta đang hận không giết được Trần Thanh Thảo ngay quá ấy chí.

“Nếu cô Mộc Hoa đây không còn chuyện gì để hỏi nữa thì tôi xin phép đi trước.”

Trần Thanh Thảo vốn là một người thẳng thắn nghĩ gì nói đấy, đã không thích thì chính là không thích, cô sẽ không giấu giếm bất cứ cái gì.

Cho dù cả cái thế giới này tung hô Lý Mộc Hoa, nói cô ta đoan trang khéo léo hiền thục đến mức này, thì với Trần Thanh Thảo mà nói, cô vẫn sẽ không biết Lý Mộc Hoa là ai.

Nhìn vào gương mặt của cô ta, Trần Thanh Thảo chỉ thấy có sự âm u xảo quyệt cay độc trong đấy, chứ chẳng thấy có gì là tốt lành cả.

Những loại phụ nữ thủ đoạn kiểu này, mặc dù Trần Thanh Thảo không có kinh nghiệm gì lắm nhưng cô lại hiểu rất rõ ràng.

Cái gọi là tình yêu này bảo là ngọt ngào thì cũng không sai, nhưng nó cũng nguy hiểm không kém. Bởi tình yêu có thể biến người ta thành một con người hoàn toàn đối lập với mình của quá khứ.

Trần Thanh Thảo lại nhớ đến Vũ Phương Thùy. Lúc trước Vũ Phương Thùy vốn là một cô gái đơn thuần nhút nhát, vậy mà sau khi yêu Phan Huỳnh Bảo lại thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Khác đến nỗi chính Vũ Phương Thùy cũng không còn biết cô ta của bấy giờ là ai nữa rồi.

Nghĩ đến những chuyện cũ trong quá khứ, lòng Trần Thanh Thảo bỗng nhiên thổn thức.

“Cô…” Mục đích Lý Mộc Hoa tới đây hôm nay là muốn thử xem con nhỏ quấn lấy Đinh Kiến Quốc mãi không rời là ai. Nhân tiện cô ta sẽ làm cho người phụ nữ không biết xấu hổ này sợ hãi mà rời khỏi anh, nhưng cô ta thật không ngờ, Trần Thanh Thảo lại thẳng mặt đuổi cô ta đi, không những vậy còn dùng thái độ kiêu căng đó để tiếp cô ta nữa chứ.

Lý Mộc Hoa trước giờ vẫn luôn lấy lòng bàn tay của Đinh Kiến Quốc ra để bảo vệ cho chính mình, nên làm gì có ai dám đối đáp với cô ta như Trần Thanh Thảo chứ.

Cô ta nheo đôi mắt quỷ quyệt của mình lại, nhìn bóng dáng của Trần Thanh Thảo đang rời đi, sau đó lại quay đầu nhìn bốn phía xung quanh. Sau khi cô ta phát hiện ra một cái bồn hoa cách đó không xa, khuôn mặt vốn dĩ dịu dàng nữ tính của cô ta bỗng hiện lên vẻ độc ác, trông méo mó đến phát tởm.

Cô ta cắn rằng, hung hăng lao đầu về phía cái bồn hoa kia, để đầu mình đập mạnh vào cái bồn hoa ấy. Tiếp đó, miệng cô ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả người ngã gục trên mặt đất, ra vẻ đau đớn rên rỉ.

Tiếng kêu thảm thiết đó của Lý Mộc Hoa đã thành công thu hút sự chú ý của Trần Thanh Thảo. Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Lý Mộc Hoa đang nằm trên vũng máu tươi thì sợ hãi vô cùng. Cô sốt ruột chạy đến chỗ cô ta, sốt ruột nói: “Này, cô… làm sao vậy?”

Lý Mộc Hoa cố gắng dùng sức mở to hai mắt, nhìn về phía Trần Thanh Thảo, ngón tay cô ta không còn lực buông thõng xuống.

“Cô Mộc Hoa, cô làm sao thế này?” Đúng lúc này quản gia đi qua thấy đầu Lý Mộc Hoa chảy đầy máu tươi, ông ta sợ hãi chạy đến chỗ cô ta hỏi.

“Là cô ta… Cô ta… Đẩy ngã tôi… Tôi… Đau quá… Quản gia.” Lý Mộc Hoa chỉ vào Trần Thanh Thảo đang đứng trước mặt mình, nhìn quản gia nói.

Trần Thanh Thảo không ngờ Lý Mộc Hoa lớn mật như vậy, dám dùng cách này để hại cô. Hai mắt Trần Thanh Thảo lúc này chỉ biết mở to nhìn cô ta, rất to rất to.

Sao Lý Mộc Hoa có thể nói dối trắng trợn như vậy được chứ, cô còn chưa động một ngón tay vào người cô ta nữa mà? Cô ta đang cố tình bày mưu đổ tội cho cô sao?

“Tôi không có.” Thấy quản gia dùng ánh mắt sắc bén như đang khiển trách ấy nhìn mình, cơ thể Trần Thanh Thảo khẽ run lên. Cô chỉ biết nhìn về phía ông ta lắc đầu phủ nhận.

Khuôn mặt quản gia căng thẳng hơn hẳn, ông ta đỡ Lý Mộc Hoa dậy, sau đó sai đám người làm đi gọi xe cứu thương. Mười phút sau Lý Mộc Hoa được đưa đi bệnh viện, lúc này quản gia mới quay đầu nhìn cô nói với vẻ mặt sắc lạnh: “Cô Thanh Thảo, cô vừa làm gì với cô Mộc Hoa vậy hả? Chẳng lẽ cô không biết cô ấy là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Đinh hay sao? Còn cô, cô chỉ là một món đồ chơi trên giường của cậu chủ mà thôi, vậy mà cô còn dám động vào cô Mộc Hoa.”

“Tôi đã nói rồi mà, tôi không làm gì hết.” Trần Thanh Thảo thực sự tức giận rồi, có nằm mơ cô cũng không ngờ người phụ nữ tên Lý Mộc Hoa này lại có tâm địa rắn độc đến vậy. Tự mình đâm đầu mình vào bồn hoa, sau đó lại đổ oan cho cô? Tưởng tượng đến đây, cơ thể Trần Thanh Thảo cũng không rét mà run.

“Không làm gì? Vậy tại sao cô ấy lại bị thương? Cô yên tâm, cậu chủ sẽ tới bệnh viện nhanh thôi. Mời cô Thanh Thảo đây cùng tới bệnh viện với tôi, nếu cô Mộc Hoa thật sự xảy ra chuyện thì chắc chắn cậu chủ sẽ không tha cho cô đâu.”

Vốn dĩ ông quản gia này đã không thích Trần Thanh Thảo rồi. Từ lúc Trần Thanh Thảo tới đây, Đinh Kiến Quốc đã không còn giống Đinh Kiến Quốc trước kia mà ông ta biết nữa. Trước đây người phụ nữ mà anh yêu chiều nhất chính là Lý Mộc Hoa, nhưng sau khi Trần Thanh Thảo xuất hiện thì lại hoàn toàn khác, dần dần anh đối xử lạnh nhạt với Lý Mộc Hoa hơn. Cũng chính vì lý do này mà ông ta càng có thành kiến với cô.

Trần Thanh Thảo nhíu mày, cô không phản bác lại ông quản gia, chỉ ra sức siết chặt tay, đi theo ông ta ra ngoài.

Đinh Kiến Quốc nhận được điện thoại thì chạy đến bệnh viện ngay.

Lúc anh tới nơi thì đã thấy Trần Thanh Thảo đang ngồi ở hàng ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật. Anh vẫn đang quan sát cô, dù y tá đã đi ra đi vào rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không thể hiện bất cứ sự sợ hãi nào ra bên ngoài, một chút cũng không.

Cô tin tưởng Vũ Vĩnh Kỳ, cô tin anh sẽ không bao giờ để loại diễn xuất vụng về này lừa gạt.

Cô không hề động tay đến Lý Mộc Hoa, cô không đẩy cô ta, vậy nên cô không cần phải sợ hãi gì cả.

“Sao lại thế này? Sao lại bị thương vậy chứ?” Khuôn mặt Đinh Kiến Quốc thể hiện rõ sự căng thẳng, trên người anh mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, thoạt nhìn cũng thấy sự tàn khốc vô tình tỏa ra từ người anh.

Đôi mắt lạnh băng của anh khẽ nheo lại, anh nhìn về phía quản gia đang đứng đó, rồi lại liếc mắt nhìn về phía Trần Thanh Thảo.

Chuyện Lý Mộc Hoa tìm tới biệt thự, Đinh Kiến Quốc cũng đã nghe qua rồi.

Nói thật thì nhìn thấy Lý Mộc Hoa anh cũng có hơi áy náy. Hai người dù gì cũng là thanh mai trúc mã với nhau, vốn là sắp kết hôn đến nơi rồi. Vậy mà anh lại đi giấu người phụ nữ khác trong biệt thự nên Lý Mộc Hoa cảm thấy khó chịu trong lòng, chạy tới xem Trần Thanh Thảo là người thế nào thì cũng bình thường thôi.

= “Tình huống cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà cô Mộc Hoa có nói với tôi, cô ấy bị cô Thanh Thảo đây đẩy ngã.” Quản gia cung kính chào Đinh Kiến Quốc, sau đó từ từ nói với anh những gì bản thân biết.

Bị điểm tên, Trần Thanh Thảo đứng phía sau bỗng cứng đờ người. Không hiểu sao cô lại thấy căng thẳng đến mức này nữa.

Cánh môi cô lúc này bỗng tái nhợt đi, đôi mắt đen nhánh bỗng trở nên long lanh vì nước mắt.

“Em không có, em thật sự không làm gì hết. Là Lý Mộc Hoa tự làm mình bị thương, em không có liên quan thật mà.”

“Vậy ý của cô Thanh Thảo đây là cô Mộc Hoa tự đâm đầu vào chậu hoa, sau đó vu oan giá họa cho cô sao?” Quản gia ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Thảo với ánh mắt sắc bén.

Trần Thanh Thảo bị ông ta chất vấn kiểu này thì thấy khó chịu vô cùng. Cô thật sự không thích cái miệng lưỡi này của quản gia, mà hình như ông ta đang cố ý đứng về phía Lý Mộc Hoa để bênh cô ta. Loại cảm giác này khiến Trần Thanh Thảo liên tưởng đến một người bố đang cố gắng bảo vệ con mình, hiện giờ ông quản gia khiến Trần Thanh Thảo nghĩ rằng ông ta mới là bố của Lý Mộc Hoa.

“Ai đúng ai sai tôi không quan tâm, cũng không phải điều tôi đang nói. Tôi chỉ biết rằng tôi không làm gì thì không cần phải chịu tội.” Trần Thanh Thảo quật cường hất cái cằm xinh xắn của mình lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn bình thản như cũ, chẳng hề sợ hãi chút nào.

Con người Đinh Kiến Quốc lúc này đen trầm đến đáng sợ, giống như có thể vắt ra mực từ mắt anh vậy.

Trong lúc Trần Thanh Thảo và quản gia cãi cọ với nhau, anh vẫn không nói bất cứ một câu nào. Hàng lông mày thanh tú của anh nhăn lại, để lộ sự nóng nảy và thô bạo trên khuôn mặt anh tuấn.

Anh không biết mình phải tin tưởng ai nữa. Lý Mộc Hoa và anh đã cùng nhau lớn lên, anh biết rõ cô ta không phải người có tâm kế đến mức tự làm thương mình rồi… Trần Thanh Thảo…

Nghĩ đến đây, Đinh Kiến Quốc không kìm được mà chuyển tầm mắt lên người Trần Thanh Thảo. Từ mắt anh hiện ra sự tìm tòi nghiên cứu, âm trầm lạnh lẽo đến lạ. Mà Trần Thanh Thảo là kiểu người nhạy cảm thế nào cơ chứ. Đinh Kiến Quốc vừa nhìn về phía mình được mấy giây thôi là cô đã cảm nhận được ngay.

Cô xanh mặt, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, truy cứu ngược lại: “Anh không tin em sao? Không lẽ anh đang nghĩ là em đẩy Lý Mộc Hoa nên cô ta mới bị thương như vậy?”

“Lột mặt nạ đi.” Khuôn mặt anh tuấn của Đinh Kiến Quốc đen lại, bờ môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp. Người đàn ông vốn dĩ luôn cao ngạo lạnh lùng bây giờ bỗng trở nên tàn khốc vô tình hơn bao giờ hết.

Hai người vẫn đứng đối diện nhau như vậy, nhưng không ai mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra.

Đinh Kiến Quốc và Trần Thanh Thảo cùng nhìn và đi về phía phòng phẫu thuật xem tình hình.

Lý Mộc Hoa được y tá đẩy từ phòng phẫu thuật ra. Khuôn mặt cô ta vốn đã gầy yếu mảnh mai, giờ lại bị băng gạc trắng cuốn quanh trông càng mảnh mai đáng thương hơn.

Cô ta rươm rướm nước mắt nhìn Đinh Kiến Quốc, mở miệng gọi tên anh, mặt thì làm vẻ oan ức khổ sở.

“Tình hình sao rồi?” Đinh Kiến Quốc bước lên phía trước, anh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể Lý Mộc Hoa, nhìn về phía bác sĩ hỏi.

“Tổng giám đốc Quốc yên tâm, trán của cô Hoa đã được khâu lại rồi. Giờ đợi kiểm tra nữa là xong thôi, chỉ cần không chấn động đến não là ổn. Vết thương cũng không sâu lắm đâu.”

“Ừ.” Đinh Kiến Quốc hơi hơi gật đầu, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ vẫn đang dựa vào ngực mình khóc nãy giờ, dịu dàng nói: “Mộc Hoa, đừng khóc nữa. Anh biết em đã chịu oan ức rồi, là tại anh không tốt.”

“Kiến Quốc, anh muốn tìm bao nhiêu phụ nữ bên ngoài em cũng không để tâm. Em biết, cơ thể em không được tốt, không thể thỏa mãn anh được.

Nhưng mà… Anh không thể tìm mấy loại phụ nữ như cô ta được, loại phụ nữ độc ác nhẫn tâm như vậy thì không thể được. Anh giữ những loại phụ nữ không rõ lai lịch kiểu này bên người khiến em lo lắm, em thật sự… Rất lo cho anh.”

Lý Mộc Hoa trưng bộ mặt đau đớn khổ sở đó ra nhìn Đinh Kiến Quốc, cô ta nói từ đầu đến cuối cũng chỉ tổng kết được ra một ý, đó là Đinh Kiến Quốc hãy mau đuổi Trân Thanh Thảo đi đi.

Trần Thanh Thảo chưa từng gặp loại người nào giả tạo đến mức này, giờ phút này cô đã giận lắm rồi, cô không nhịn nổi nữa tiến lên trước, kéo Đinh Kiến Quốc ra khỏi người Lý Mộc Hoa, nhìn cô ta nói với giọng lạnh băng: “Cô Mộc Hoa, giờ cô nói rõ ràng cho tôi, cô tự làm mình bị thương bằng cách nào hả?”

“Trân Thanh Thảo, cô làm cái gì vậy?” Đinh Kiến Quốc đen mặt, anh nhìn Trân Thanh Thảo với ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Anh thật sự không ngờ Trần Thanh Thảo lại to gan đến mức này, cô dám kéo anh ra khỏi người Lý Mộc Hoa như vậy sao?

Lý Mộc Hoa giả vờ sợ hãi hô lên, nước mắt cô ta vẫn không ngừng chảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK