Mục lục
Mê Tình Loạn Ý Trần Thanh Vũ Nguyễn Mỹ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 387

Phan Huỳnh Bảo dựa vào vách tường, không biểu lộ cảm xúc gì. “Song Thư thế nào rồi?”

Hồi lâu sau, cả hành lang trở nên yên tĩnh lạ thường. Điền Thanh Mây và quản gia không nói tiếp, cho đến khi Phan Huỳnh Bảo phá vỡ sự im ắng trước mắt này. “Bây giờ cô chủ đang ở biệt thự, cô ấy hình như bị đả kích mạnh lắm, tôi đã bảo người giúp việc chăm sóc thật tốt cho cô ấy rồi.”

Con người Phan Huỳnh Bảo tối sầm, anh ấy bật người dậy, nhìn Điển Thanh Mây đang lau nước mắt, nói: “Di Mây, di ở đây trông nom anh hai nhé, cháu đến nhà họ Trần một chuyến. Nếu anh hai có bất cứ việc gì thì di phải báo cho cháu ngay.”

“Được” Điền Thanh Mây vẫn luôn yên tâm khi Phan Huỳnh Bảo làm việc.

Dù sao Phan Huỳnh Bảo từ nhỏ đã không cần Điển Thanh Mây lo lắng nhiều, “Cô chủ, cậu chủ nhỏ khóc muốn tim cô.” Người giúp việc ôm Bánh Quy vẫn luôn khóc thé di vào phòng, nói với Hoàng Song Thư đang mang ánh mắt đờ đẫn.

Con ngươi Hoàng Song Thư thoáng dịch chuyển, cô căng người, cất giọng khàn khàn: “Đưa Bánh Quy cho tôi.”

Cô đưa tay, lúc ôm Bánh Quy, cả đôi cánh tay của cô đều cứng ngắc.

Bánh Quy khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng, trông cực kỳ đáng thương.

Nhìn về đáng thương ấy của Bánh Quy, Hoàng Song Thư củi đầu, hôn lên mí mắt bé con, rồi thấp giọng dỗ dành: “Bánh Quy ngoan, mẹ đây rồi.”

“Cô không đến bệnh viện thăm cậu Quân Phi sao, cô chủ?” Người giúp việc thấy Hoàng Song Thư chỉ có thể thả lỏng tâm tình khi đổi mặt với Bánh Quy, bèn không nhịn được mở miệng hỏi.

Nghe thấy hai chữ Quân Phi, sống lưng Hoàng Song Thư lại lần nữa run lên.

Cô nhẹ nhàng siết chặt nắm đam, cũng mim môi thật mạnh. “Cậu chủ bây giờ còn đang cấp cứu, cũng chẳng biết kết quả ra sao, haiz.” Thấy bộ dạng này của Hoàng Song Thư người giúp việc chi lắc đầu thở dài, rồi rời khỏi phòng cô.

Căn phòng ngủ yên tĩnh tựa như còn phảng phất mùi máu tanh vậy. Lưng Hoàng Song Thư căng cứng, không chỉ mỗi cơ thể co rút, mà mọi thứ trên người đều trở nên căng thẳng.

Hoàng Song Thư hít một hơi thật sâu. Cô cười khổ rồi chớp mắt, nước mắt từ từ lăn xuống xuôi theo gò má tái nhot của người phụ nữ, cuối cùng đáp trên mặt Bánh Quy.

Bánh Quy chớp chớp con mắt hơi sưng đỏ, ê a lau mi mắt Hoàng Song Thư.

Lúc lướt qua mi mắt Hoàng Song Thư, ngón tay mềm mại của bé con khiến cơ thể Hoàng Song Thư không kiểm được mà cứng đờ.

Cô yêu thương hôn lên mí mắt Bánh Quy, lầm bẩm: “Bánh Quy à, rốt cuộc mẹ phải làm sao đây? Mẹ sợ lắm, sợ mất đi con, cũng sợ mất đi bố con.”

“Nếu như sợ mất đi như thế, thì tại sao lại phải khép kín mình.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên ở ngoài cửa, Nghe thấy âm thanh này, cơ thể Hoàng Song Thư đờ ra.

Cô chậm chạp quay đầu, để rồi đối diện với ánh mắt sắc bén của Phan Huỳnh Bảo đang đứng ngoài cửa.

Trong chớp mắt nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo ấy, hô hấp của Hoàng Song Thư bỗng trở nên run rẩy.

Cô siết mạnh nắm đấm, sầu muộn nói: “Anh… sao anh lại ở đây?”

“Tôi vừa từ bệnh viện đến, muốn coi thử xem giờ cô thể nào.” Phan Huỳnh Bào sài bưoc, đi về phía Hoàng Song Thư.

Khi nghe hai chữ bệnh viện, hơi thở của Hoàng Song Thư không nhịn được mà run lên.

Đôi tay cứng đờ ôm chặt Bánh Quy trong lồng ngực, lại thêm bờ môi nhạt màu, tình hình của cô hiện giờ khiến người ta cảm thấy cô vô cùng yếu ớt. “Muốn biết tình trạng hiện tại của anh hai không?”

Phan Huỳnh Bảo dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn gương mặt đẹp đẽ mà nhợt nhạt của Hoàng Song Thư. Anh cầm một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh bên cô.

Hoàng Song Thư ngẩng đầu, nhìn Phan Huỳnh Bảo. Trong khoảnh khắc, tâm tình bị đè nén lâu ngày bỗng chốc đều trút sạch ra: “Tôi không biết phải làm sao nữa.”

“Tôi biết, Song Thư, chuyện trước kia đều đã qua rồi, cô không nên để chúng tro thành gánh nặng của mình. Anh hai cũng đã biết lỗi, anh ấy làm sai, đương nhiên phải chịu phạt, nếu cô không yêu anh ấy, tôi cũng chẳng oán trách gì cô. Tôi chỉ là muốn biết, trong lòng cô rốt cuộc nghĩ thế nào? Cô thật sự muốn rời xa anh ấy ư? Cô không muốn ở bên anh ấy nữa ư?”

Lời của Phan Huynh Bảo khiến sống mũi Hoàng Song Thư chua xót.

Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ rời xa Trần Quân Phi, chẳng qua cô chi không vượt qua nổi cửa ài trong lòng của mình mà thôi.

“Tôi cảm thấy mình rất bần thìu.” Hoàng Song Thư vuốt mái tóc mềm mại của Bánh Quy, tư lầm bẩm.

“Không, cô vẫn luôn sạch sẽ.” Phan Huỳnh Bảo lắc đầu, con ngươi xanh màu lục bào dưới ánh mặt trời mờ ảo tỏa ra ánh sáng lung linh tuyệt đẹp. “Nếu như cô muốn tỉnh táo lại, tôi có thể giúp cô. Cho đến khi cô suy nghĩ kỹ trở về, tôi sẽ chăm sóc cho Bánh Quy.”

“Được” Phan Huỳnh Bảo dường như rất hiểu Hoàng Song Thư. Anh biết giờ đây Hoàng Song Thư chỉ muốn được nghỉ ngơi. Cô cần suy tính để xem sau này mình phải làm những gì

Giống như lần trước, lần này Hoàng Song Thư cũng lặng lẽ một mình rời khỏi nhà họ Trần. ..

Lần này, Trần Quân Phi rất may mắn, anh không bị thương nghiêm trọng, con dao chẳng qua chỉ làm anh trầy da mà thôi.

Lúc Trần Quân Phi tình lại, sắc mặt anh bình tĩnh lạ thường, chỉ có đôi mắt là vẫn luôn chăm chú nhìn ra ngoài cửa.

Thấy Trần Quân Phi như vậy, Phan Huỳnh Bào lập tức biết Trần Quân Phi đang cho đợi ai. “Cho cô ấy một khoảng thời gian đi.” Phan Huỳnh Bảo đưa một trái táo cho Trần Quân Phi, đồng thời hạ giọng nói.

Anh mím môi, nâng con người lên nhìn Phan Huỳnh Bảo, rồi cất giọng khàn khàn: “Cậu nói xem, cô ấy có thể buông bỏ quá khứ kia xuống không?”

“Cô ấy yêu anh.” Ý của Phan Huỳnh Bảo đã vô cùng rõ ràng.

Trên thế giới này, tình yêu có thể khiến con người ta bất chấp hết tất cả. “Tôi sẽ chờ cô ấy.” Trần Quân Phi mim cười nhìn Phan Huỳnh Bảo nói.

Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi, cười nhẹ đùa: “Trông anh như này, kiểm chế tốt hơn trước kia nhieu. Thi thoàng tôi còn tự hỏi, tôi có quen anh không đó? Anh vẫn là Trần Quân Phi mà tôi biết lúc trước sao?”

“Cậu nói gì?” Trần Quân Phi nhíu mày, tà ác hòi.

Phan Huỳnh Bảo bật cười lắc đầu, hai anh em rất hiểu ý nhau. “Anh định xử lý người phụ nữ Trương Cúc Hoa đó như thế nào?”

“Điều tra được rồi à?”

“Cũng tương đối, chẳng qua, đám người lần trước tôi tìm được chỉ nói chúng bị Trương Cúc Hoa xúi giục, còn chuyện video, thì trước mắt tôi vẫn chưa biết là ai làm.”

“Chặn mọi đường sống, đuổi khỏi thủ đô, tôi muốn cả đời này cô ta không còn cách nào ngẩng đầu làm người được nữa.”

Với gương mặt nguoi lạnh và đáy mắt như thể tự đầy hàn băng, Trần Quân Phi tàn ra cái lạnh đáng sợ cực kỳ. Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, anh ấy dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Trần Quân Phi nói: “Tôi hiểu, giờ tôi đi xử lý ngay.”

Nếu Trương Cúc Hoa dám làm ra chuyện tổn thương Hoàng Song Thư, thì hiển nhiên cô ta đừng nghĩ đen việc có thể tron tránh qua được kiếp này. “Lâm Huy Thành, anh nói coi, đây có phải báo ứng không?” Hoàng Song Thư rời khỏi nhà họ Trần, cô không đi đến đâu khác mà chỉ ngồi taxi, đi thẳng tới nghĩa trang.

Đầu tiên, cô tế bái Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ và cả Phan Huỳnh Đức, sau đó mới tới phần mộ của Lâm Huy Thành.

Cô ngồi trước mộ Lâm Huy Thành, rồi đưa tay sờ lên gương mặt Lâm Huy Thành trên bia mộ. Nhớ đến Lâm Huy Thành luôn dịu dàng và quan tâm mình, cõi lòng Hoàng Song Thư dâng lên muôn vàn đớn đau.

Xung quanh nổi lên cơn gió nhẹ nhẹ nhàng lướt qua Hoàng Song Thư.

Viền mắt Hoàng Song Thư như bắt đầu có gọn sóng, cô nhằm hai mắt lại.

Nếu như từ đầu không gặp thì sẽ không khổ sở thế này. Nếu như yêu hời hợt thì cũng chang can chiu nỗi đau đốt lòng đến thế.

Mọi thứ đang diễn ra đều là sự trung phạt, không phải sao? “Cô còn mặt mũi tới tế bái à? Không phải cô yêu Trần Quân Phi lắm sao? Yêu cái người đàn ông để vệ sĩ cường gian mình?”

Một giọng nói u ám vang lên phía sau lưng Hoàng

Song Thư.

Hoàng Song Thư nghe thấy âm thanh khàn khàn mà quái đản này thì lập tức quay đầu, để rồi nhận ra người đứng sau mình là một kẻ mặc toàn đồ đen.

Người đó giấu cơ thể trong lớp áo khoác, giấu gương mặt dưới lớp mặt nạ, trông khá là thấp bé. Hoàng Song Thư không nhìn chính xác được ngoại hình của đối phương, nhưng cô có thể cảm nhận được, người này ôm nỗi hận vô cùng mãnh liệt đối với mình. “Yêu tên đàn ông đề vệ sĩ cưỡng gian mình, mùi vị thế nào hả? Thật không ngờ cô lại lẳng lơ như vậy đấy.” Người đó đến gần Hoàng Song Thư, phà ra hơi thở tối tăm về phía cô. “Cô là ai?” Hoàng Song Thư đứng dậy, nheo mắt nhìn người thần bí quỷ quyệt trước mặt.

Người đó ngụy trang đầy đủ, thậm chí còn deo cà công cụ đổi giọng, Hoàng Song Thư thật sự không biết người này có thù hằn gì với mình, “Người muốn lấy mạng của cô.” Ngưoi đỏ đen cười nhẹ, cầm một ống tiêm từ trong áo khoác ra rồi đâm mạnh vào cơ thể Hoàng Song Thư khi cô chưa phản ứng kịp.

Hoàng Song Thư chỉ kịp phát ra một tiếng kêu đau, sau đó ngất đi.

Thấy Hoàng Song Thư đã ngất, dưới lớp mặt nạ, người đồ đen nhếch môi lạnh lùng mà đẩy quỷ quyệt.

Người đó vỗ tay, lập tức có người tới đỡ Hoàng Song Thư rời khỏi phần mộ của Lâm Huy Thành. Một con gió thổi qua, như thể có ai đang thầm khóc tỉ tế. “Không ở đây sao?”

Phan Huỳnh Bào dẫn người đi vốn là muốn xử lý Trương Cúc Hoa, nhưng lại không ngờ, chỗ ở của Trương Cúc Hoa chẳng he có ai. Phan Huỳnh Bảo sai thủ hạ đi xung quanh dò hỏi, tin tức nhận được chính là cả ngày hôm nay Trương Cúc Hoa – chưa từng trở về, mà cụ thể cô ta đi đâu thì không ai biết, ngay cả bên phía công ty cũng không tìm được Trương Cúc Hoa.

“Đúng là thế, hàng xóm xung quanh cũng không biết Trưởng Cúc Hoa đi đâu. Hon nữa, bạn thân nhất của Trương Cúc Hoa chính là cô chủ.” Con người Phan Huỳnh Bào lạnh đi, anh ấy mở miệng nói: “Hoàng Song Thư giờ đang ở đâu?”

“Cậu chủ Bảo không phải đã bảo chúng tôi… đừng đi theo cô chủ sao?” Vệ sĩ ngang đau, roi hoi chắn chứ và khổ so mà nhìn Phan Huỳnh Bảo đáp.

Phan Huỳnh Bảo muốn cho Hoàng Song Thư không gian và tự do tuyệt đối nên không để vệ sĩ đi theo. Đồng thời Phan Huỳnh Bảo cũng khá yên tâm, vì anh ấy biết chắc Hoàng Song Thư sẽ không bao giờ rời khỏi thủ đô một mình. “Cho người đi tìm, xem thử Song Thư đi đâu.”

Phan Huỳnh Bảo bỏ lại lời này rồi lên xe, bảo tài xế đưa mình tới nơi ở của Lâm Tấn Sang.

Lâm Tấn Sang nghe tiếng gõ cửa, nhanh chóng ra mờ. Sau khi biết người đứng ngoài là Phan Huỳnh Bảo, Lâm Tấn Sang nhịn không được ôn hòa mà rằng: “Hôm nay anh Huỳnh Bảo sao lại có thời gian đến đây vây? Tìm tôi có việc gì à? Hay là có vụ gì cần tôi hỗ trợ.”

“Hoàng Song Thư có ở chỗ cậu không?” Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt nhìn Lâm Tấn Sang một lượt, rồi tự ý đi vào nơi ở của anh ta.

Ảnh mắt sắc bén của người đàn ông quét quanh nhà Lâm Tấn Sang, con người lạnh như băng toát ra một tia buốt giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK