Chương 526
“Dạ.” Trần Thanh Thảo khẽ gật đầu và nhìn Phan Huỳnh Bảo với ánh mắt buồn bã.
Ngay cả khi lựa chọn giữa Lâm Thanh Tùng và Phan Huỳnh Bảo thì Trần Thanh Thảo cũng không biết phải lựa chọn như thế nào.
“Vĩnh Kỳ vẫn chưa về sao? Nghe nói thằng bé đi làm nhiệm vụ phải không?” Phan Huỳnh Bảo nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Trần Thanh Thảo. Chỉ cần nghĩ đến Vũ Vĩnh Kỳ, anh ấy không khỏi tò mò mà hỏi cô bé.
“Đúng vậy, đến giờ vẫn không có tin tức gì cả. Em đã gọi điện cho Vĩnh Kỳ rất nhiều lần rồi, em cũng có hỏi dì Hân thử về bọn họ thì dì Hân nói rằng bây giờ Vũ Vĩnh Kỳ đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật gì đấy nên anh ấy cũng không thể gọi lại cho em.” Trần Thanh Thảo chống cằm nói với vẻ lo lắng.
Nghe Trần Thanh Thảo nói như vậy xong, lông mày của Phan Huỳnh Bảo chợt nheo lại.
“Đã lâu như vậy rồi, có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đã coi Vũ Vĩnh Kỳ là thành viên của nhà họ Trần từ lâu. Sau này Vũ Vĩnh Kỳ chắc chắn sẽ kết hôn với Gạo Tẻ, cô bé lại là cô công chúa duy nhất của nhà họ Trần cho nên đương nhiên Phan Huỳnh Bảo sẽ quan tâm đến sự an toàn của Vũ Vĩnh Kỳ. “Không… sẽ không có chuyện gì đâu. Vũ Vĩnh Kỳ sẽ không gặp phải chuyện gì xấu đâu.” Lồng ngực của Trần Thanh Thảo đột nhiên run lên, cô bé quay sang phía Phan Huỳnh Bảo lắc đầu rồi nói.
Trần Thanh Thảo tin rằng với khả năng của Vũ Vĩnh Kỳ thì Vũ Vĩnh Kỳ nhất định sẽ có thể quay trở về với cô bé một cách an toàn.
“Anh ba đang nói đùa với em đấy. Mà bình thường anh cũng đâu thấy em đối xử tốt với Vĩnh Kỳ đâu? Lúc nào em cũng quát mắng người ta mà?” Thấy bộ dạng đang hoảng sợ của Trần Thanh Thảo, Phan Huỳnh Bảo bất giác lắc đầu, anh ấy nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.
“Em đối xử không tốt với Vĩnh Kỳ bao giờ cơ chứ? Anh ba, anh bắt nạt em.” Trần Thanh Thảo mím chặt môi uất ức nhìn Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt đáng thương.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có đáng thương của Trần Thanh Thảo, Phan Huỳnh Bảo chỉ cười cười lắc đầu, anh ấy lấy hai tay ấn ấn vào huyệt thái dương, bất lực nói với Trần Thanh Thảo: “Anh hơi mệt, anh ngủ trước nha, anh không cần người chăm sóc đâu.”
“Không được, em phải ở đây canh chừng anh ba, nếu như anh ba xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Trần Thanh Thảo lắc đầu nguầy nguậy với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, cô bé đứng phắt dậy đi đến ghế sô pha ở bên ngoài, sau đó ngồi xuống khoanh hai tay trước ngực.
Nhìn bộ dạng của Trần Thanh Thảo, Phan Huỳnh Bảo dở khóc dở cười không biết nói gì.
“Cô Châu Sa, cô đến rồi.” Sau khi tỉnh dậy từ chỗ của Lâm Thanh Tùng, Lê Châu Sa luôn ở trong phòng bệnh cùng Lâm Thanh Tùng, lúc rảnh rỗi cô ấy còn nấu canh cho anh ấy.
Những gì Lê Châu Sa làm cho Lâm Thanh Tùng khiến Vũ Phong – người đang canh ở ngoài cửa cảm thấy có chút phức tạp và khó hiểu.
Lê Châu Sa liếc sang nhìn Vũ Phong, từ tốn nói: “Tình trạng hôm nay của Lâm Thanh Tùng thế nào rồi?”
“Đại ca vẫn chưa biết chuyện về mắt của mình. Tôi đã bảo với bác sĩ nói dối đại ca rằng mắt của anh ấy chỉ bị như vậy tạm thời thôi, một thời gian sau sẽ lành.”
“Bây giờ chỉ có thể nói như vậy trước thôi.” Lê Châu Sa buồn bã gật đầu.
Hiện tại bây giờ ngoài cách này ra thì thực sự cũng không còn cách nào khác tốt hơn.
Khi Lê Châu Sa mang theo hộp cơm bước vào phòng của Lâm Thanh Tùng, Lâm Thanh Tùng dường như biết rằng người vừa bước vào chính là Lê Châu Sa.
Anh ấy duỗi tay ra lần mò sờ soạng xung quanh, vừa mò mẫm vừa gọi tên của Lê Châu Sa .
“Châu Sa, là em đến đúng không?”
“Là em đây, em làm một ít canh gà cho anh để bồi bổ cơ thể, em múc ra chén cho anh nha.”
“Ừ” Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thanh Tùng nở một nụ cười dịu dàng.
Lê Châu Sa nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Thanh Tùng, vị trí nơi trái tim của cô ấy ẩn giấu một nỗi buồn phức tạp và mờ hồ không thể giải thích được.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, kìm nén lại nỗi đau trong lòng, sau đó cầm thìa lên múc một muỗng canh gà đưa lên miệng Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng mở to miệng, sau khi anh ấy uống xong ngụm canh gà bèn nắm lấy tay Lê Châu Sa, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng cho anh, em cứ ở đây với anh suốt như vậy thì Phan Huỳnh Bảo sẽ giận đấy!”
“Anh ấy sẽ không giận đâu.” Lê Châu Sa lắc đầu cười nhẹ nói.
Cô ấy tin rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ không ghen tuông bậy bạ đâu.
Sự tin tưởng của Lê Châu Sa đối với Phan Huỳnh Bảo khiến nét mặt của Lâm Thanh Tùng thay đổi bất thường.
Bàn tay đang nắm lấy tay Lê Châu Sa của anh ấy từ từ buông lỏng ra, sâu trong đôi mắt anh ấy thoáng hiện lên một nỗi cô đơn và buồn bã.
“Lâm Thanh Tùng, anh hãy quên em đi.” Lê Châu Sa không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã và bất lực này của Lâm Thanh Tùng, cô ấy nhìn Lâm Thanh Tùng bằng ánh mắt phức tạp rồi nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Lâm Thanh Tùng đau lòng gật đầu, trong đôi con người đen nhánh trống rỗng ánh lên một tia bối rối: “Châu Sa, tự nhiên anh cảm thấy hơi mệt, em đi về trước đi.”
Lê Châu Sa nhìn Lâm Thanh Tùng, cô ấy mở miệng định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy vẻ uể oải và buồn bã trên gương mặt của Lâm Thanh Tùng, cô ấy lại không thể nói được một câu nào.
“Vậy thì em… em sẽ đến gặp anh sau.” Sau khi Lê Châu Sa thở dài thườn thượt một hơi, cô ấy đứng dậy rồi rời khỏi phòng của Lâm Thanh Tùng.
Mùi hương thơm đặc biệt trên cơ thể người phụ nữ không còn ngửi thấy được nữa, đến khi này thì biểu hiện mà Lâm Thanh Tùng đang duy trì từ từ sụp đổ rồi biến mất. Anh ấy nắm chặt tay thành nắm đấm, sự đau đớn và bất lực trào dâng trong lồng ngực như muốn xuyên thủng cả mặt đất.
Châu Sa… anh thật sự… yêu em… giờ anh phải làm sao đây?
Thế nhưng, anh biết người em yêu là Phan Huỳnh Bảo, cho nên… anh sẽ không làm em phải khó xử đâu.
Lê Châu Sa bước ra khỏi phòng của Lâm Thanh Tùng, cô ấy dặn dò Vũ Phong chăm sóc tốt cho Lâm Thanh Tùng, nếu như anh ấy có bất kỳ vấn đề gì thì phải lập tức gọi cho cô ấy.
Nhìn bóng lưng Lê Châu Sa đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Vũ Phong gọi ngăn Lê Châu Sa lại.
Lê Châu Sa quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt trầm mặc của Vũ Phong với vẻ khó hiểu.
“Cô Châu Sa, cô có yêu đại ca không?”
Yêu Lâm Thanh Tùng sao?
Câu trả lời của Lê Châu Sa chính là không yêu.
Cô ấy rất biết ơn trước tất cả những điều mà Lâm Thanh Tùng đã làm cho mình. Thế nhưng cô ấy không thể cứ ích kỷ mà đi lừa dối một người đàn ông luôn hết mực yêu thương mình như vậy được.
“Vậy thì… cô có thể yêu đại ca không?” Vũ Phong đã đi theo bên cạnh Lâm Thanh Tùng một quãng thời gian rất dài, có thể nói rằng anh ta chính là đàn em thân tín nhất của Lâm Thanh Tùng, Vũ Phong cũng rất trung thành với Lâm Thanh Tùng.
“Vũ Phong, tôi xin lỗi.” Châu Sa hiểu rõ Vũ Phong muốn nói gì, thế nhưng cô ấy không thể vì lòng biết ơn của mình mà đi lừa gạt Lâm Thanh Tùng. Thay vì để Lâm Thanh Tùng tiếp tục mù quáng càng ngày càng lún sâu vào thì chi bằng nên sớm cắt đứt suy nghĩ mộng tưởng của Lâm Thanh Tùng đi. Như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.
Ánh mắt của Vũ Phong tối sầm lại tỏ vẻ khó hiểu nói: “Cô Châu Sa, cô không biết đại ca yêu cô như thế nào sao, vì cô anh ấy có thể làm tất cả mọi thứ. Lần này chính là vì muốn cứu cô và cậu Huỳnh Bảo cho nên mới trở thành như thế này. Không lẽ, đại ca đã thành ra bộ dạng như thế này rồi mà vẫn không đổi lại được chút tình cảm nào từ cô sao?”
“Nếu như tôi đã không yêu anh ấy thì tôi ở bên cạnh anh ấy cũng đâu có ích lợi gì? Điều anh ấy muốn chính là tình yêu của tôi, chứ không phải chỉ là đơn thuần ở bên cạnh anh ấy.”
“Cô Châu Sa không yêu đại ca dù chỉ một chút hay sao? Phan Huỳnh Bảo thực sự tốt đến vậy sao?” Có lẽ sự tuyệt tình của Lê Châu Sa khiến giọng điệu của Vũ Phong dần dần trở nên lạnh lùng hơn.
Anh ta quay sang cười nhạt một tiếng với vẻ mặt lạnh như băng nhìn vào Lê Châu Sa.
“Vũ Phong, tôi biết anh đang nghĩ rằng tôi đối xử như vậy với Lâm Thanh Tùng thật không công bằng cho anh ấy.
Tuy nhiên, trong thế giới của tình yêu lại không tồn tại cái thứ gọi là công bằng.”
Lê Châu Sa nhìn sâu vào đôi mắt của Vũ Phong, hy vọng rằng Vũ Phong có thể hiểu được cảm xúc của mình.
Lê Châu Sa không thể phụ lòng biết ơn của Lâm Thanh Tùng vì những điều Lâm Thanh Tùng đã làm với cô ấy. Thế nhưng bằng cách ở bên cạnh anh ấy như thế này, cho dù là đối với chính cô ấy hay là đối với Lâm Thanh Tùng đi chăng nữa thì cũng không phải là một chuyện tốt. Cách duy nhất bây giờ là hy vọng Lâm Thanh Tùng có thể tìm được một cô gái tốt để đi cùng anh ấy đến hết cuộc đời.
“Cô Châu Sa, cô rõ ràng có thể ở bên cạnh đại ca mà, vậy tại sao lại không làm như vậy?” Vũ Phong không hiểu mấy thứ cảm xúc hay tình yêu gì cả, anh ta chỉ biết rằng Lâm Thanh Tùng rất yêu Lê Châu Sa. Vì Lê Châu Sa, anh ấy thậm chí có thể không màng đến cả chính mạng sống của mình.
Tại sao Lê Châu Sa cứ phải giữ khư khư Phan Huỳnh Bảo để mà làm gì, yêu Lâm Thanh Tùng khó đến vậy sao?
Thậm chí Vũ Phong còn cảm thấy Lâm Thanh Tùng tốt hơn nhiều so với Phan Huỳnh Bảo. Lâm Thanh Tùng có thể làm cho Lê Châu Sa hạnh phúc, nếu như Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng có thể ở bên nhau thì sẽ rất hạnh phúc.
“Nhưng mà tôi yêu Phan Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa nhìn Vũ Phong một cách kiên định, cô ấy không muốn lừa dối Lâm Thanh Tùng nên đã nói thẳng với Vũ Phong.
“Vậy thì đại ca phải làm sao đây?” Vũ Phong nhíu mày, đôi con ngươi dần dần trở nên đen kịt, ánh nhìn lạnh đến đáng sợ.
Trong mắt anh ta không còn vẻ dịu dàng và tôn trọng như trước, chỉ có sự băng giá và mơ hồ.
Lê Châu Sa nắm chặt lòng bàn tay, không trả lời câu hỏi của Vũ Phong.
“Không trả lời được sao? Cô có thể cho tôi biết vị trí của đại ca trong lòng cô là như thế nào được không?”
“Lâm Thanh Tùng… anh ấy vẫn luôn là người bạn tốt và người nhà của tôi.” Một lúc lâu sau Lê Châu Sa mới nhìn Vũ Phong rồi chậm rãi trả lời.
Nghe xong, Vũ Phong cười nhạo nói: “Nếu như cô không thể dành cho đại ca thứ tình cảm mà đại ca muốn, vậy thì tôi phải khuyên cô rằng sau này cô nên tránh xa đại ca tôi ra, cảm ơn cô.” Lê Châu Sa mở miệng, cô ấy muốn giải thích điều gì đó nhưng cổ họng của cô ấy lại có chút khó chịu. Tất cả những gì muốn nói như nghẹn hết lại sau đó cũng từ từ lắng xuống rồi biến mất.
“Cô Châu Sa, mời cô đi cho.” Vũ Phong thay đổi thái độ cung kính trước đây bằng sự lạnh lùng rồi nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của Vũ Phong, cô ấy không hề tức giận nhẹ nhàng rời khỏi đây với sự buồn bã trên khuôn mặt.
Vũ Phong oán hận Lê Châu Sa, cô ấy cũng không cảm thấy buồn, dù sao thì đây đúng là điều mà cô ấy nên phải nhận lấy, không đúng sao?
Phan Huỳnh Bảo nhìn vẻ mặt buồn bã của Lê Châu Sa bèn tinh tế giơ tay lên, huơ huơ tay trước mặt Lê Châu Sa sau đó nhíu đôi lông mày nhìn cô ấy rồi nói: “Em nghĩ đến Lê Long hay là Lâm Thanh Tùng vậy?”
Trong những ngày qua Phan Huỳnh Bảo đang nằm viện, Lê Châu Sa luôn chạy tới chạy lui đến bệnh viện cho nên phải giao Lê Long cho Hoàng Song Thư chăm sóc.
Cũng may là Lê Long rất ngoan, chỉ cần cho ăn uống no nê là thằng bé sẽ ngoan ngoãn cả ngày không quấy phá gì cả.
“Huỳnh Bảo, Lâm Thanh Tùng… có lẽ cả đời này sẽ không nhìn thấy ảnh sáng được nữa.” Lê Châu Sa lúng ta lúng túng, ngẩng đầu lên nhìn Phan Huỳnh Bảo với vẻ buồn bã và đau lòng.
Nghe những lời của Lê Châu Sa, đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo phủ lên một nỗi buồn và sự cô đơn mờ nhạt.
“Đôi mắt… đôi mắt của anh ấy…”
“Bác sĩ nói mắt của anh ấy có khả năng cả đời này không nhìn thấy ánh sáng được nữa bởi vì dây thần kinh đã bị hoại tử và không có cách nào phục hồi. Với kỹ thuật hiện tại rất khó có thể làm cho anh ấy nhìn lại được. Em rất lo lắng không biết đến khi Lâm Thanh Tùng biết chuyện này, chỉ sợ anh ấy sẽ… chịu không nổi… cú sốc như thế này.
Nghĩ đến đây, trái tim Lê Châu Sa như bị người khác bóp chặt vậy, cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Phan Huỳnh Bảo đưa tay lên, nhẹ nhàng thì thâm vào má Lê Châu Sa nói: “Sẽ ổn thôi mà, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
“Mấy ngày nay em muốn ở phòng bệnh chăm sóc cho Lâm Thanh Tùng.”
Lê Châu Sa nghĩ ngợi một chút sau đó cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói.
Nghe vậy, Phan Huỳnh Bảo cũng không nói gì, anh ấy chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừ, được.”
“Anh… không giận sao?” Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa không khỏi cong môi lên, cô ấy chớp chớp đôi mắt đang dò xét xen thêm chút bất lực.
“Em muốn anh tức giận sao?” Phan Huỳnh Bảo chậm rãi nhìn Lê Châu Sa rôi cười nói.
“Từ khi nào mà anh trở nên hư như vậy hả?” Lê Châu Sa hiểu được ý của Phan Huỳnh Bảo đang muốn trêu chọc mình, gò má của cô ấy nhẹ ửng hồng sau đó trừng mắt nổi cáu nhìn Phan Huỳnh Bảo.