Mục lục
Mê Tình Loạn Ý Trần Thanh Vũ Nguyễn Mỹ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 442

Phan Huỳnh Bảo luôn canh giữ trong phòng bệnh của Lê Châu Sa. Anh ấy không đi đâu cả, ngay cả công việc của mình anh ấy cũng không làm.

Khi Lê Châu Sa choáng váng tỉnh dậy, đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo đột nhiên mở to, cả người như sắp vồ tới trước mặt Lê Châu Sa, tay khẽ run lên, gọi tên Lê Châu Sa.

“Châu Sa… em tỉnh rồi à?” Phan Huỳnh Bảo lớ ngớ gọi tên Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa ngơ ngác liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo, đôi môi nhợt nhạt lộ ra một tia mỏng manh yếu đuối khác thường “Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, nếu em mất thì anh biết phải làm sao? Trả lời anh đi, nếu em gặp chuyện không may thì anh phải làm sao?”

Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa với vẻ mặt bối rối, như thể anh ấy đã bị kích thích bởi cái gì đó, tay anh ấy véo mạnh vào vai Lê Châu Sa và gầm lên với cô.

Lê Châu Sa không nói gì, đôi môi khẽ giật giật, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt trũng sâu nhìn Phan Huỳnh Bảo, dường như cô ấy không nhận ra dáng vẻ của Phan Huỳnh Bảo.

“A… con… con của tôi.” Đột nhiên, Lê Châu Sa như muốn phát điên, dùng sức đẩy Phan Huỳnh Bảo ra rồi gầm lên.

Bộ dạng đột ngột của Lê Châu Sa khiến Phan Huỳnh Bảo bị sốc.

Phan Huỳnh Bảo duỗi tay ra, nắm lấy thân thể của Lê Châu Sa, trên khuôn mặt tuấn tú có chút hoảng sợ nói: “Lê Châu Sa, em bình tĩnh lại đi.”

“Con… con của tôi… con của tôi.” Lê Châu Sa không ngừng giãy giụa với đôi mắt đỏ hoe. Phan Huỳnh Bảo có chút mệt mỏi khi nhìn đôi mắt đầy máu đỏ của cô ấy.

Anh ấy duỗi tay ra, ôm chặt lấy Lê Châu Sa, giận dữ lét lên: “Lê Châu Sa… em bình tĩnh lại cho anh, nghe chưa?”

“Con… trả con lại cho tôi, đừng… đừng…”

Không quan tâm đến vết thương trên cơ thể, Lê Châu Sa rất kích động đẩy Phan Huỳnh Bảo ra.

Phan Huỳnh Bảo bị Lê Châu Sa đẩy mạnh sang một bên, lông mày anh hơi nhăn lại, khi anh ấy vươn tay định ôm cô lại, Lê Châu Sa hoảng sợ bước xuống giường và chạy ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Lê Châu Sa bỏ chạy, Phan Huỳnh Bảo ngay lập tức chạy theo và gọi tên cô.

“Lê Châu Sa, dừng lại, Lê Châu Sa..”

“Con … con tôi đâu? Nó ở đâu?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa tái nhợt, miệng lẩm bẩm một mình, túm lấy một cô y tá đi qua và hỏi cô y tá câu này. Dường như cô y tá rất sợ hãi trước bộ dạng này của Lê Châu Sa.

“Lê Châu Sa.” Phan Huỳnh Bảo bước tới, ôm chặt lấy Lê Châu Sa, nhìn vết thương đang chảy máu của cô, đôi mắt của anh ấy ánh lên một tia sáng yếu ớt.

“Ngoan, chúng ta về nhà trước, được không?” Giọng nói trầm ấm và dễ chịu của Phan Huỳnh Bảo vang lên bên tai Lê Châu Sa. Lê Châu Sa kinh hãi nhìn anh ấy, lắc đầu: “Không… em phải đi tìm con, em phải đi tìm con.”

“Cục cưng đang ở nhà chờ em về, Châu Sa ngoan nhé.” Trái tim Phan Huỳnh Bảo như bị người ta đâm một nhát. Anh ấy không ngờ, không có đứa nhỏ lại khiến Lê Châu Sa kích động như vậy.

“Thật không? Cục cưng đang đợi em ở nhà sao?” Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt hoang mang, nước mắt của cô ấy bắt đầu rơi.

Nhìn những vệt nước mắt trên mặt Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo dùng ngón tay lau đi. Anh nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của cô và khàn giọng nói: “Đồ ngốc, con của chúng ta đang ở nhà đợi mẹ về, cho nên chúng ta phải về nhanh, nếu không cục cưng sẽ khóc đấy.”

Nghe thấy đứa bé sẽ khóc, Lê Châu Sa sợ hãi, chớp chớp mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo, giọng nói hơi khàn khàn: “Được, chúng ta về nhà đi.”

Lê Châu Sa vừa cất bước, đầu óc lại choáng váng, trước mắt toàn là một mảnh mờ mịt.

Lê Châu Sa ấn vào thái dương khó chịu của mình, và cuối cùng bất tỉnh trong vòng tay của Phan Huỳnh Bảo.

Nhìn thấy Lê Châu Sa ngất xỉu, Phan Huỳnh Bảo lập tức vươn tay ra, ôm chặt lấy thân thể của cô ấy, hôn lên cánh môi của cô, đờ đẫn nói: “Châu Sa, đừng sợ, chúng ta còn có thể có con mà.”

“Cậu chủ Bảo.” Vũ Phương Thùy đưa Vũ Băng Trang ra khỏi thang máy và nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang ôm Lê Châu Sa.

Vết thương trên người của Lê Châu Sa đã bị rách, băng gạc đã sớm chuyển sang màu đỏ thẫm.

Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn Vũ Phương Thùy và Vũ Băng Trang với vẻ mặt nặng trĩu, đờ đẫn nói: “Các người đến gặp Châu Sa à?”

Vũ Phương Thùy mím môi gật đầu.

Vẻ mặt mệt mỏi buồn bã của Phan Huỳnh Bảo khiến Vũ Phương Thùy cảm thấy đau khổ, thậm chí cô ta còn muốn bước tới, ôm Phan Huỳnh Bảo vào lòng, an ủi anh ấy.

Tuy nhiên, bây giờ cô ta cần kiên nhẫn, một khi đã bước đến bước này, e rằng… không còn cách nào… quay đầu được nữa.

Phan Huỳnh Bảo liếc mắt nhìn Vũ Phương Thùy, mím môi không nói gì cả, chỉ ôm Lê Châu Sa vào trong lòng rồi cất bước về phía phòng bệnh.

Nhìn bóng lưng của Phan Huỳnh Bảo, ngón tay của Vũ Phương Thùy nắm chặt lại thành một nắm đấm.

Cô ta từ từ thở ra, môi mím chặt. “Chị, chúng ta cũng vào đi.”

Vũ Băng Trang nhẹ nhàng kéo áo của Vũ Phương Thùy và nhắc nhở.

Vũ Phương Thùy hốt hoảng lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ liếc nhìn Vũ Băng Trang, rồi nắm tay cô bé đi theo Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo nhẹ nhàng đặt Lê Châu Sa lên giường và nhờ bác sĩ thay băng cho cô ấy một lần nữa.

Vẻ ngoài dịu dàng, ân cần của người đàn ông khiến trái tim Vũ Phương Thùy rung động, thậm chí cô ta còn ghen tị, tại sao Lê Châu Sa lại có thể được Phan Huỳnh Bảo chăm sóc như thế này? Nhưng cô ta lại không thể nhận được sự thương hại nhỏ nhất từ Phan Huỳnh Bảo? Rốt cuộc là tại sao?

Những ngón tay của Phan Huỳnh Bảo chạm vào mái tóc của Lê Châu Sa rất dịu dàng, thậm chí còn hôn lên đôi môi trắng nõn của cô ấy, kiểu dịu dàng ôn nhu này như muốn xé nát trái tim của Vũ Phương Thùy.

“Cậu chủ Bảo, cô ấy bị sao vậy?” Vũ Phương Thùy cố nén đau đớn trong lòng, sau khi hít thở sâu mới hỏi Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Vũ Phương Thùy, nhàn nhạt rũ mi mắt nói: “Không có chuyện gì, cô ấy không chấp nhận được cái chết của %3D đứa nhỏ nên hơi kích động.”

“Đứa nhỏ đi rồi, chắc là cô ấy rất đau khổ” Vũ Phương Thùy nói với Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt lo lắng.

Phan Huỳnh Bảo mím môi mỏng nói: “Cảm ơn cô đã đến gặp cô ấy. Tôi sẽ ở đây với cô ấy. Nếu cô không có việc gì thì có thể về trước.”

“Được.” Vũ Phương Thùy nghe vậy tuy rằng có chút buồn bực, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu với anh ấy.

Vũ Băng Trang vốn còn muốn tiếp tục ở trong phòng bệnh với Lê Châu Sa, thấy Vũ Phương Thùy chuẩn bị rời đi, cô bé cũng phải đứng dậy rời khỏi đây.

“Châu Sa, đừng nghĩ nữa. Em và Huỳnh Bảo vẫn còn trẻ như vậy, sau này còn có thể có con mà.”

Khi Hoàng Song Thư đến chăm sóc Lê Châu Sa vào ban đêm, nhìn bộ dạng thất thần của Lê Châu Sa, cô đau lòng vuốt khuôn mặt của cô ấy.

“Thật sự còn có thể có con sao?” Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư, biểu cảm cứ đờ đẫn như xác không hồn.

“Còn có thể, tin chị đi.” Hoàng Song Thư không quen với vẻ mặt này của Lê Châu Sa, cô lặp lại lần nữa.

Hoàng Song Thư nhớ rằng Lê Châu Sa là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, cô ấy không nên như thế này. Vì đứa trẻ mà Lê Châu Sa trở nên như vậy, Hoàng Song Thư rất đau lòng khi thấy tình cảnh này.

“Chị dâu, em vẫn sẽ có con, đúng không?” Lê Châu Sa đặt tay lên bụng mình, lúng túng nhìn Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư nhìn bụng của Lê Châu Sa, nghĩ đến những lời bác sĩ đã nói trước đó, ngón tay cô khẽ khựng lại.

Có thể cả đời này Lê Châu Sa sẽ không thể mang thai, nhưng tuyệt đối không thể để Lê Châu Sa biết chuyện này được.

Nếu Lê Châu Sa biết chuyện, e rằng cô ấy sẽ không có cách nào chịu đựng được tất cả những điều này.

“Đúng vậy, còn có thể mà, tin chị đi. Em và Huỳnh Bảo đều còn trẻ như vậy, làm sao có thể không có con được?”

Hoàng Song Thư nắm lấy những ngón tay lạnh như băng của Lê Châu Sa, nặng nề gật đầu với cô ấy.

Lê Châu Sa sững sờ nhìn Hoàng Song Thư, không nói gì nữa.

Khi Phan Huỳnh Bảo đi tới, Hoàng Song Thư đang nói chuyện với Lê Châu Sa. Thấy Phan Huỳnh Bảo đi vào, Hoàng Song Thư đứng dậy, nói chuyện với anh ấy rồi đi về.

Phan Huỳnh Bảo đặt chiếc bánh trên tay xuống, chạm vào mái tóc đen mềm mại của Lê Châu Sa và nói: “Đây là bánh em thích ăn nhất, em có muốn ăn thử không?”

Phan Huỳnh Bảo hỏi Lê Châu Sa với vẻ dịu dàng khác thường.

Lê Châu Sa trợn tròn mắt, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp ẩn chứa một tia buồn bã nhàn nhạt.

Cô ấy cắn chặt môi, nước mắt cũng không tự chủ chảy dài.

“Sao em lại khóc?” Nhìn thấy Lê Châu Sa đang khóc, Phan Huỳnh Bảo bất lực dùng ngón tay lau nước mắt cho cô ấy.

Lê Châu Sa mếu máo, nắm lấy tay Phan Huỳnh Bảo, khàn giọng nói: “Huỳnh Bảo… em không có con, anh có chán ghét em không?”

Phan Huỳnh Bảo nghe xong đột nhiên nở nụ cười yếu ớt: “Đồ ngốc, nói bậy bạ gì đớ?”

Lê Châu Sa nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Bảo với đôi mắt to tròn, như thể chờ đợi Phan Huỳnh Bảo nói.

Phan Huỳnh Bảo nghiêm nghị nhìn cô ấy và nói: “Dù có đứa con này hay không thì em cũng là vợ của Phan Huỳnh Bảo anh.”

Mặc dù những lời này rất bình thường, nhưng trái tim của Lê Châu Sa lại khẽ run lên.

Cô ấy cắn môi, nhìn Phan Huỳnh Bảo và ngả người vào vòng tay của anh ấy.

“Huỳnh Bảo, chờ em khỏe hơn, chúng ta lại có một em bé, được không?”

“Được.”

Có một nỗi đau mờ mịt trong đáy mắt Phan Huỳnh Bảo.

Bác sĩ nói rằng rất có thể Lê Châu Sa sẽ không sinh được con nữa.

Tuy nhiên cũng không phải là không thể, chỉ cần chăm sóc cơ thể thật tốt thì Lê Châu Sa vẫn có thể có con mà, đúng không?

Lê Châu Sa ở trong bệnh viện hai tháng trước khi xuất viện, vốn dĩ cô ấy cần ở lại thêm một tháng, nhưng Lê Châu Sa không thích mùi của bệnh viện nên Phan Huỳnh Bảo đã đưa cô ấy về biệt thự và để bác sĩ chăm sóc cô liên tực.

Vì cái chết của đứa con, Lê Châu Sa luôn cảm thấy chán nản, vì vậy Phan Huỳnh Bảo đã chuyển công việc của anh ấy đến biệt thự, lúc rảnh rỗi lại ở bên cô ấy.

Về người đã tiêm thuốc cho Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo vẫn chưa điều tra được, Trần Quân Phi cũng không có thêm manh mối nào.

“Lê Châu Sa đã bị tiêm một loại thuốc cấm dành cho phụ nữ mang thai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK