Chương 183
Tôi khàn giọng, khóc lóc la hét với Trần Thanh Vũ.
Nhưng mà anh không thèm nhúc nhích, chỉ quay đầu về phía vệ sĩ đứng sau mình, không biết đang nói chuyện gì.
Người vệ sĩ bước tới giải thích với tôi: “Cô Bảo Nhi, ông chủ của chúng tôi không nói được tiếng Việt. Cô đang nói gì ông ấy cũng không hiểu rõ đâu, ông ấy nói có thể cô đã nhận nhầm người rồi. Bởi vì cô đã cứu cậu chủ nhỏ nên ông chủ rất cảm kích, mời cô Bảo Nhi rời khỏi biệt thự Phú Quốc ngay bây giờ.”
“Không đúng, rõ ràng anh ấy là Trần Thanh Vũ mà.” Tôi lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào người tên là Thanh đang ngồi trên xe lăn trước mắt.
Rõ ràng khuôn mặt đó là của Trần Thanh Vũ, tại sao anh lại không thừa nhận mình là Trần Thanh Vũ chứ?
Anh hận tôi nhiều đến vậy sao?
Trần Thanh Vũ… chúng ta đã nói rằng sẽ tin tưởng lẫn nhau mà, anh đã quên những lời nói đó rồi sao? “Mẹ” Bánh Gạo bị ôm ở một bên vặn vẹo người, dường như muốn thoát ra khỏi người quản gia để đi xuống chỗ tôi.
Quản gia ôm lấy Bánh Gạo, vẻ mặt hơi phức tạp: “Cô Bảo Nhi, mời cô rời khỏi đây trước đã. Ở đây không có người nào dám làm trái lệnh ông chủ cả.”
Tôi khịt khịt mũi liếc nhìn quản gia, hai mắt đỏ hoe nói: “Được rồi, tôi sẽ về trước, nhưng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy đâu. Trần Thanh Vũ, tôi nhất định muốn anh phải thừa nhận thân phận của mình, đừng nghĩ rằng anh thay đổi thân phận của mình thì có thể lừa được tôi”
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, sau khi nhìn Trần Thanh Vũ thật lâu một lần nữa thì mới quay đầu rời khỏi biệt thự Phú Quốc.
Trần Thanh Vũ không thừa nhận cũng không sao cả, tôi biết rằng người đàn ông này chính là Trần Thanh Vũ thì được rồi…
Nhất định anh là Trần Thanh Vũ… “Bảo Nhi, cháu đến rồi sao.” Tôi ổn định lại tâm trạng của mình, sau khi ra khỏi biệt thự Phú Quốc thì đến thẳng nhà họ Nguyễn.
Sắc mặt của Trịnh Phương Thảo vô cùng phờ phạc, mỗi khi bà ấy nhìn thấy tôi vẫn luôn nhiệt tình như vậy, thậm chí đối với việc tôi đưa Nguyễn Mỹ đến đồn cảnh sát thì dường như bà ấy cũng không trách móc gì tôi cả.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Trịnh Phương Thảo, trong lòng tôi hơi phức tạp. “Hôm nay cháu đến đây là vì chuyện của Nguyễn Mỹ.”
Tôi cảm thấy có một số chuyện nên nói với Trịnh Phương Thảo. Tôi thực sự không muốn Trịnh Phương Thảo tiếp tục bị lừa dối nữa.
“Tôi biết Mỹ đã làm ra chuyện này. Là cha mẹ của con bé, bản thân tôi cũng rất buồn. Bảo Nhi, tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, do tôi không trông nom Mỹ thật tốt nên đã để nó làm tổn thương cháu hết hết lần này đến lần khác. Trịnh Phương Thảo cười khổ, đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt.
Tôi thấy Trịnh Phương Thảo buồn bã, tâm trạng cũng không tốt hơn là bao.
Trịnh Phương Thảo thực sự yêu Nguyễn Mỹ, nhưng điều đáng tiếc là Nguyễn Mỹ có thể không phải là con của Trịnh Phương Thảo. “Dì Thảo, cháu muốn nói với dì một chuyện, có thể hơi nghiêm trọng một chút, không biết… dì có cảm thấy cháu đang phá hoại gia đình dì hay không?”
Sau khi cân nhắc lại lời nói, tôi nhẹ giọng nói với Trịnh Phương Thảo.
“Cháu muốn nói gì?” Dường như Trịnh Phương Thảo bị lời nói của tôi làm cho giật mình, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía tôi rồi nói.
“Tôi muốn hỏi dì là nhóm máu của Nguyễn Mỹ là nhóm máu gi?”
Tôi liếc nhìn Trịnh Phương Thảo rồi hỏi.
Nguyễn Mỹ là con gái của Trịnh Phương Thảo, Trịnh Phương Thảo có lẽ sẽ rõ về nhóm máu của Nguyễn Mỹ.
“Nhóm máu của nhà họ Nguyễn là nhóm máu gấu trúc quý hiểm, vì vậy nhà chúng tôi luôn luôn phải cẩn thận không để con bé bị thương. Nếu con bé bị thương sẽ phải chảy máu, vì thế dì luôn bảo vệ con bé rất cẩn thận. Tại sao đột nhiên cháu lại quan tâm đến nhóm máu của con bé vậy?”
Trịnh Phương Thảo nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ.
Nhóm máu gấu trúc sao…
Máu… gấu trúc.
Không… không phải vậy chứ…
Chẳng lẽ… tôi… tôi mới là con cháu nhà họ Nguyễn sao? Tôi tái mặt nhìn Trịnh Phương Thảo, không nói được lời nào. “Bảo Nhi, cháu bị sao vậy”? Trịnh Phương Thảo nhìn thấy sắc mặt tôi hơi khó coi thì lo lắng hỏi.
“Cháu… chợt nhớ ra có chuyện vẫn chưa kịp làm, cháu xin phép về trước ạ.”
Tôi hoảng sợ rời khỏi nhà họ Nguyễn chí không để ý đến biểu hiện trên khuôn mặt của Trịnh Phương Thảo như thế nào. Nhóm máu của nhà họ Nguyễn là máu gấu trúc quý hiếm… Nhưng tôi lại thuộc nhóm máu này? Điều này chứng tỏ điều gì vậy?
Tôi lại là con gái nhà họ Nguyễn sao?
Thân phận của tôi với Nguyễn Mỹ đã bị hoán đổi cho nhau sao? Làm sao có thể xảy ra loại chuyện này chứ, lại còn trúng vào tôi vậy?
“Bảo Nhi, cậu làm sao vậy? Sao cậu lại ngồi đây một mình thế?”
Sau khi rời khỏi nhà họ Nguyễn, tôi loạng choạng đi thang lang trên đường không có mục đích, đến khi tôi hoàn hồn lại thì cả người đã đứng bên ngoài nhà máy, ngồi trên chiếc băng ghế trước cửa rồi nhìn chằm chằm vào động mạch trên cổ tay mình, cứ ngồi ngây ngốc như vậy.
Không biết từ khi nào Diệu Hoa lại phát hiện ra tôi ngồi đây, cô ấy đi tới ngồi cạnh tôi, thấy tôi cứ ngơ ngác nhìn bàn tay mình thì nghi ngờ hỏi. “Diệu Hoa… mình sống hơn 20 năm nay mới phát hiện ra một sự thật.”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng nhìn Diệu Hoa, giọng nói hơi khàn khàn. “Bảo Nhi, cậu sao vậy? Biểu hiện của cậu hôm nay rất lạ.” Diệu Hoa nhìn thấy dáng vẻ của tôi như thế thì hơi lo lắng. “Mình cần đi xác minh lại một chút.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy nói với Diệu Hoa. “Cậu muốn xác minh cái gì vậy? Bảo Nhi, cậu muốn đi đâu nữa?” Diệu Hoa còn chưa kịp hoàn hồn trước những lời nói mơ hồ của tôi thì đã thấy tôi rời đi, cô ấy không khỏi bất ngờ mà hét về phía tôi.
Tôi không dừng lại, bây giờ tôi thực sự muốn biết mình có phải là con gái nhà họ Nguyễn hay không.
Nếu là đúng như vậy thì tôi đã bị đánh tráo rồi, thảo nào tôi chưa từng được mẹ yêu thích, tất cả chỉ vì tôi không phải là con gái ruột của bà mà thôi.
Tại sao một sự thật phũ phàng như vậy lại xảy ra với tôi chứ?
Hiện tại Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ đang bị bắt nhốt, tạm thời không có cơ hội ra ngoài được, nhưng mẹ chỉ bị cảnh cáo một lần. Dù sao thì bà cũng không liên quan đến chuyện này, vì vậy bây giờ bà đã được thả và đang ở nhà.
Lúc tôi qua đó, mẹ tôi đang ngơ ngác ngồi ở cửa, vốn dĩ khuôn mặt bà đã có phần già nua, bây giờ lại càng hiện rõ những đường nét của tuổi già hơn.
Khi tôi vừa mở cửa sân ra thì dường như mẹ bị kích động mà ngước mắt lên nhìn về phía tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, tao giết mày, Huỳnh Bảo Nhi.” Bà như thể bị điên mà nhào người về phía tôi.
Tôi nhìn người mẹ đang điên loạn của mình, trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp và chua xót.
Trong quá khứ, tôi thực sự kính trọng bà như một người thân của mình.
Nhưng… nhìn thấy bà như thế này, tôi mới phát hiện hóa ra mọi thứ đều là giả tạo…
Mẹ tôi là giả, bà không phải mẹ ruột của tôi. “Nguyễn Mỹ là con gái của mẹ, đúng không?” Khi bà sắp quơ tay về phía tôi thì bất chợt tôi lên tiếng lạnh nhạt hỏi bà.
Dường như bà bị kích động bởi những lời nói của tôi, toàn thân cứng ngắc.
Bà mở to hai mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh hãi và hoảng loạn: “Mày… mày đang nói cái gì vậy? Mày đang nói hồ đồ cái gì vậy?”
“Đừng giả vờ nữa, con đã kiểm tra nhóm máu của mình rồi, còn kiểm tra luôn nhóm máu của Nguyễn Mỹ nữa. Nguyễn Mỹ có nhóm máu B nhưng người nhà họ Nguyễn lại là nhóm máu gấu trúc, mẹ nghĩ Nguyễn Mỹ có thể là con gái nhà họ Nguyễn hay sao?”
Tôi ném bản báo cáo kiểm tra của mình cho mẹ.
Hai tay mẹ tôi run rẩy cầm tờ báo lên, sau khi xem xong nội dung bên trong, bà giống như người điên mà nhìn tôi rồi bắt đầu nói những lời chua ngoa.
“Không phải, Nguyễn Mỹ là con gái nhà họ Nguyễn, bản báo cáo này là mày cố ý làm ra đúng không? Những thứ này đều là mày làm giả đúng không? Mày muốn bước chân nhà họ Nguyễn đúng không, đừng ảo tưởng.”
Tôi nhìn người mẹ đang tỏ ra hung dữ trước mặt, trong lòng cảm giác buồn bực không nói nên lời. Rõ ràng Nguyễn Mỹ đã chiếm giữ những thứ không thuộc về mình, tôi cũng chỉ muốn lấy lại những thứ đáng lẽ thuộc về mình mà thôi.
“Con sẽ cùng nhà họ Nguyễn đến bệnh viện để kiểm tra huyết thống. Những năm vừa qua, cảm ơn sự quan tâm của mẹ” Tôi lạnh lùng nhìn người mẹ đang điên dại của mình rồi dửng dưng nói.
Một người mẹ có thể ích kỷ đến mức này thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. “Huỳnh Bảo Nhi mày không được đi, đứng lại cho tao, tao nói mày đứng lại có nghe thấy không?”
Mẹ tôi hét lên khàn cả họng, bà không ngừng gọi tên tôi. Tôi nghe xong thì chỉ dừng bước nhưng không hề quay đầu lại
. “Mẹ, mẹ làm vậy có công bằng không? Sự thật đang rành rành trước mắt, con là con gái của nhà họ Nguyễn, Nguyễn Mỹ mới là con gái ruột của mẹ. Năm đó rốt cuộc lòng dạ của mẹ ác độc đến mức nào mới có thể nghĩ đến chuyện hoán đổi con với Nguyễn Mỹ vậy? Hôm nay một mình con quay lại đây để nói những chuyện này với mẹ chỉ muốn mẹ hiểu rõ, nếu không phải là đồ của mẹ thì cuối cùng cũng sẽ không thuộc về mẹ đâu.”
“Không thể được. Huỳnh Bảo Nhi, con không được cướp đi những thứ của Mỹ. Mẹ cầu xin con mà, con đừng nói ra mà, Bảo Nhi, mẹ cầu xin con đó.” Mẹ chạy đến trước mặt tôi, chắn trước mặt tôi rồi quỳ xuống không ngừng cầu xin tôi.
“Mẹ xin con đừng đi nhận lại mẹ ruột của mình hay sao?” Tôi nhìn người mẹ đang quỳ trước mặt tôi rồi nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, mẹ cầu xin con. Tất cả đều do mẹ không tốt, những năm này là mẹ đã dối lòng, mẹ đã không đối xử tốt với con. Mẹ lo lắng con sẽ cướp đi thân phận của Nguyễn Mỹ nên mẹ.. mẹ mới làm ra loại chuyện này.”
“Từ khi nào Nguyễn Mỹ đã biết thân phận thật sự của cô ta vậy?”
Ngay từ lúc nhỏ tôi đã bị hoán đổi thân phận với Nguyễn Mỹ, rốt cuộc tại sao Nguyễn Mỹ lại biết được thân phận của mình vậy?
“Khi con 12 tuổi, con đã bị ngã xuống núi và bị thương. Mẹ và bố đã tìm thấy mọi người, thuận tiện cũng cứu Mỹ, mẹ đã không kìm chế được cảm xúc của mình mà đã thừa nhận với Mỹ. Lúc đó Mỹ không tin mẹ, con bé liên tục nói rằng mẹ là một kẻ dối trá, còn nói muốn chủ tịch Quân xử lý mẹ. Sau đó con tỉnh dậy nhưng lại quên hết mọi việc, Mỹ đã đến gặp mẹ và nói rằng mẹ không được phép nói ra bất cứ điều gì về vụ bắt cóc đó. Lời nói của con bé, tất nhiên mẹ phải nghe theo cho nên…”
“Vì vậy, mẹ đã giấu con để Nguyễn Mỹ thay thế con và trở thành người cứu Trần Thanh Vũ sao?” “Bảo Nhi, mẹ biết… mẹ biết cả nhà phải xin lỗi con rất nhiều.. xin con đừng cướp mất hạnh phúc của Nguyễn Mỹ.” Mặt bà lộ ra vẻ kinh hãi nhìn tôi, giọng nói khàn khàn.
“Hạnh phúc của Nguyễn Mỹ? Vậy còn hạnh phúc của con thì sao?” Tôi lạnh lùng nhìn mẹ, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Bà chỉ nghĩ khiến cho con gái của bà hạnh phúc, tại sao bà không nghĩ đến hạnh phúc của tôi chứ? Nguyễn Mỹ đã lấy đi hạnh phúc của tôi, vậy còn tôi thì phải làm sao đây? Tôi đã sống hơn 20 năm, rốt cuộc chỉ để nhận ra mẹ là người mẹ giả tạo thôi sao.
“Mẹ đã biến con gái mình thành công chúa của nhà họ Nguyễn nhưng mẹ lại để con ở lại gia đình mình và sống một cuộc sống khốn khổ. Trương Mỹ Phân, con gái mẹ cũng là một con người, vậy Huỳnh Bảo Nhi con đây không phải là một con người hay sao.”
Tôi đối mặt với Lô Thanh Mỹ nghiêm giọng nói. Bà bị những lời nói nghiêm khắc của tôi kể tội đến mức phải im lặng, dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ gọi bà bằng tên trực tiếp như vậy.
“Không… không phải như vậy. Nếu con thú nhận với nhà họ Nguyễn thì mọi thứ của Mỹ sẽ bị hủy hoại, con bé đang là một ngôi sao lớn và là con gái của nhà họ Nguyễn. Con không thể…”
“Con mới là con gái nhà họ Nguyễn, Nguyễn Mỹ chỉ là giả mà thôi. Mẹ cho rằng giấy trắng có thể bọc được lửa sao?” Tôi lạnh lùng nhìn mẹ rồi lạnh giọng nói.
Mẹ tôi nghe đến đây thì lạnh hết cả sống lưng, trợn mắt kinh hãi nhìn tôi.
Tôi không quan tâm đến biểu hiện của mẹ lúc này, chỉ hít một hơi thật sâu rồi từ tốn nói. “Con không muốn nói những lời vô nghĩa với mẹ nữa, sự việc này con nhất định phải nói ra. Không biết bao nhiêu năm qua liệu mẹ có bao giờ thấy áy náy trong lòng không?
Gửi con gái mình cho một gia đình giàu có để được hưởng những điều tốt đẹp nhưng lại đối xử với con như thế này. Trương Mỹ Phân, người đang làm thì trời đang nhìn đó.”
Tôi lạnh lùng bỏ lại những câu nói đó rồi bước ra khỏi sân.