Chương 547
“Hy vọng là vậy.” Lê Châu Sa dựa vào lồng ngực Phan Huỳnh Bảo, yếu ớt nắm lấy áo anh ấy.
Cô ấy cầu nguyện Hoàng Song Thư đừng xảy ra chuyện gì hết. Nếu Hoàng Song Thư mà xảy ra chuyện gì thật thì cái nhà này coi như tan nát.
Phan Huỳnh Bảo cũng không nói gì, bây giờ ngoài việc ôm Lê Châu Sa trấn an cô ấy thì anh cũng chẳng biết phải làm cái gì nữa cả.
Lê Hoàng An nghe tin xong thì vội vã chạy tới, khuôn mặt anh ta lúc này nhìn khó coi đến cực điểm.
“Hoàng An, có phải cậu và anh hai tôi có chuyện gì giấu tôi, đúng không?” Nhìn khuôn mặt âm u đó của Lê Hoàng An, đôi môi mỏng của Phan Huỳnh Bảo hơi hơi nhấc lên.
Lê Hoàng An xanh mặt, anh ta liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo, sau đó trầm mặc nói: “Anh hai anh… Trong đầu anh hai anh có một khối u, khả năng anh ấy… Sẽ không sống lâu nữa đâu.”
Lời này của Lê Hoàng An đã dọa Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo suýt chết luôn rồi.
Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo âm u đến cực hạn, anh lạnh lùng nhìn Lê Hoàng An, còn Lê Châu Sa thì giống như không tin vào tai mình, cô ấy kinh hãi đưa tay lên che miệng.
Cô ấy thật sự không ngờ, không thể ngờ là chân tướng sự việc lại tồi tệ đáng sợ đến mức này?
Bởi vì Trần Quân Phi biết bản thân anh có bệnh, nên mới cố ý nói mình ngoại tình sao? Mục đích của anh là muốn Hoàng Song Thư bỏ đi, không phải lo lắng đau lòng cho anh?
“Anh cũng hiểu rõ anh Phi là người thế nào mà. Anh ấy không muốn sau khi mình chết đi rồi, Hoàng Song Thư sẽ đau lòng không dứt ra được nên mới bày ra mấy chuyện này, để Song Thư chán ghét anh ấy.” Trong lòng Lê Hoàng An hiểu rõ, chuyện này sớm hay muộn cũng phải nói ra thôi. Hơn nữa, anh ta cũng không muốn phải tiếp tục giấu giếm chuyện này thêm nữa.
Đôi mắt Phan Huỳnh Bảo lúc này bỗng hiện lên mấy tia vằn máu đỏ tươi, anh ấy lạnh lùng nhìn Lê Hoàng An nói: “Cho nên cậu mới cố ý thông đồng, giúp đỡ anh ấy lừa gạt chúng tôi? Trò này chơi vui lắm sao? Hả?”
“Anh Bảo, tính tình của anh hai anh có lẽ anh là người rõ nhất. Tôi đã nói với anh ấy rất nhiều rất nhiều lần rồi, là hãy vào viện nhận trị liệu đi, nhưng anh ấy nhất quyết không nghe. Vậy nên khối u trong đầu anh ấy cũng đã lớn dần lên theo thời gian, nó đã đè lên sợi dây thần kinh não bộ rồi. Tôi nghĩ, sẽ không bao lâu…” Nói đến đây, khuôn mặt Lê Hoàng An hiện lên vẻ phiền muộn.
“Có cách nào chữa khỏi cho anh ấy không?” Phan Huỳnh Bảo siết chặt tay thành nắm đấm, lạnh lùng lên tiếng.
Dù cho phải dùng phương pháp trị bệnh khắc nghiệt thế nào, hay phải mua những loại thuốc đắt tiền xa hoa, đối với Phan Huỳnh Bảo mà nói tất cả không phải vấn đề. Vấn đề quan trọng nhất ở đây là Trần Quân Phi có thể khỏi bệnh.
“Cách duy nhất bây giờ chính là đưa Trần Quân Phi vào viện, bắt đầu tiến hành trị liệu cho anh ấy. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, cơ thể anh ấy tốt lên thì chúng ta có thể cắt bỏ khối u đó đi, làm vậy sẽ không tổn hại đến tính mạng anh ấy. Nhưng tôi đã nói chuyện này với Trần Quân Phi rồi, có điều là anh ấy sống chết cũng không chịu nghe lời tôi.”
Khuôn mặt Lê Hoàng An bỗng đen lại, anh ta trợn trắng mắt nói, giống như đang bực tức trước chính sự cố chấp của Trần Quân Phi.
“Vậy thì lập tức tiến hành trị liệu cho anh ấy, tuyệt đối không để anh ấy rời khỏi bệnh viện này nửa bước.”
“Anh Phi sẽ không nghe lời anh nói đâu, tính cố chấp đó của anh ấy…”
“Nếu anh ấy không nghe thì cứ trói anh ấy vào. Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép cởi trói cho anh ấy.” Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt nhìn Lê Hoàng An nói, dáng vẻ bá đạo không kém phần nham hiểm hung ác ấy dọa Lê Hoàng An nhảy dựng.
Lê Hoàng An vuốt vuốt mũi, lúng ta lúng túng nói: “Sớm biết vậy thì đã nói cho anh từ lâu rồi, còn phải phiền phức đến tận bây giờ. Tôi đã nói với anh Phi biết bao lần là anh ấy cần tiếp nhận trị liệu ngay lập tức, vậy mà anh ấy đâu có nghe. Thật là….”
“Choang” Ở một nơi khác, Trần Thanh Thảo ở nhà họ Đinh, ngón tay cầm bát bỗng run lên, khiến cái bát trong tay rơi xuống đất vỡ tan. Đinh Kiến Quốc ngồi ngoài phòng khách nghe thấy tiếng vỡ đồ, anh lập tức buông tập tài liệu trong tay xuống. Bước ra thì thấy Trần Thanh Thảo đang đứng trong bếp, ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ rơi tung tóe trên mặt đất.
“Làm sao thế? Không lẽ đến cái bát cũng không biết cầm sao?”
Khuôn mặt Đinh Kiến Quốc bỗng biểu lộ sự căng thẳng, anh bước đến cầm tay Trần Thanh Thảo kiểm tra xem cô có bị thương hay không.
Trần Thanh Thảo giật mình ngẩng đầu, cô nhìn Đinh Kiến Quốc, hốc mắt đã ươn ướt, lắp bắp nói: “Anh hai… Xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?” Đinh Kiến Quốc không hiểu lắm nhìn Trần Thanh Thảo, đôi mắt anh hơi trầm xuống.
Trần Thanh Thảo bỏ tay ra khỏi tay Đinh Kiến Quốc, hoảng hốt chạy lên lầu.
Vừa rồi cô bé bỗng nhiên cảm thấy lòng mình đau như cắt, hình như có người đã xảy ra chuyện rồi. Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ của Trần Quân Phi, không hiểu sao, trông anh ấy đang cực kỳ sợ hãi.
“Trần Thanh Thảo, rốt cuộc em bị sao vậy?” Đinh Kiến Quốc thấy cô có biểu hiện khác thường thì không kìm được lòng mà vươn tay, bắt lấy cô.
Trần Thanh Thảo hoảng hốt nhìn anh, lúng túng nói: “Em thấy hơi mệt, em lên lầu nghỉ ngơi chút.”
“Em có muốn đến chỗ bác sĩ kiểm tra không?” Đinh Kiến Quốc thấy không yên tâm, anh không hiểu sao nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Trần Thanh Thảo lại khiến trái tim anh đau thắt như bị ai đó bóp chặt vậy.
Trần Thanh Thảo liếc mắt nhìn Đinh Kiến Quốc, yếu ớt lắc đầu: “Không cần đầu, em không cần phải đến bác sĩ. Hiện giờ em vẫn rất tốt mà.”
Nói xong cô liền đẩy tay Đinh Kiến Quốc ra, đi lên lầu.
Nhìn dáng vẻ đó của Trần Thanh Thảo, đôi mắt Đinh Kiến Quốc bỗng để lộ sự u ám lạnh lẽo.
Anh nhấp nhấp môi mỏng, sau đó đi thẳng về phía bên kia.
Sau khi quay về phòng, Trần Thanh Thảo tìm điện thoại của mình, nhấn một dãy số rồi bấm gọi.
“Alo… Là Gạo Tẻ à?”
Từ lúc Lê Châu Sa nghe câu Trần Quân Phi không còn nhiều thời gian nữa thì cả người cô ấy như bị rút cạn sức lực, đau lòng không thôi.
Hơn nữa, tình hình của Hoàng Song Thư bây giờ vẫn chưa rõ thế nào. Cho nên tất nhiên Lê Châu Sa không thể bình tĩnh được, cô ấy vẫn không thể chấp nhận được những sóng gió ập đến quá bất ngờ này.
“Chị ba, anh chị hai và anh ba của em sao rồi? Họ có khỏe không?” Trần Thanh Thảo siết chặt tay, cô hít sâu một hơi, sau đó thấp giọng hỏi Lê Châu Sa.
Nghe thấy câu hỏi này, tim Lê Châu Sa bỗng nhảy dựng lên.
Trần Quân Phi sinh bệnh, Hoàng Song Thư sống chết hay không còn chưa rõ. Hai chuyện lớn như vậy, cô ấy biết phải nói sao với Trần Thanh Thảo đây?
Lê Châu Sa rơi vào trầm mặc, càng khiến Trần Thanh Thảo ở đầu dây bên kia thêm sợ hãi, sắc mặt cô bây giờ đã tái xanh luôn rồi.
“Có phải anh chị hai em xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Chị ba, chị hãy nói thật cho em biết ngay, có phải bọn họ xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không phải, bọn họ không xảy ra chuyện gì hết. Chỉ là hai ngày trước bọn họ có chút mâu thuẫn nhỏ với nhau thôi, giờ thì không sao nữa rồi. Em không cần lo lắng vậy đâu, có chị ở đây rồi, chị sẽ chăm sóc tốt cho hai người họ mà.”
Lê Châu Sa thấy Trần Thanh Thảo kích động như vậy thì đành phải lên tiếng giấu giếm, giải thích với cô.
Và đương nhiên, Trần Thanh Thảo làm sao tin được cơ chứ? Vừa rồi lúc cô hỏi Lê Châu Sa, cô có thể thấy chị dâu mình chần chờ một lúc chứ không trả lời ngay. Trần Thanh Thảo dùng sức siết chặt tay, thong thả hỏi lại: “Chị ba, chị không nói dối em đâu, đúng không?”
“Đứa trẻ ngốc này, chị lừa em làm gì chứ? Thật sự không có chuyện gì đâu mà.” Lê Châu Sa hơi hoang mang nhưng cô ấy vẫn cố kìm lòng nói.
“Không có việc gì thì tốt, vừa rồi tim em bỗng nhiên đập rất nhanh. Giống như là anh hai đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng vậy, lúc ấy em bị dọa hết hồn nên mới gọi điện thoại cho chị hỏi đây. Nếu anh chị hai em mà không xảy ra chuyện gì thật thì tốt rồi.”
Trần Thanh Thảo lầm bầm lầu bầu mất câu xong thì tắt điện thoại.
Còn về phần Lê Châu Sa, sau khi tắt điện thoại, đáy mắt cô ấy lại tràn đầy vẻ ưu sầu buồn bã.
Phan Huỳnh Bảo bước vào, nhìn thấy Lê Châu Sa đang ngây ngốc nhìn điện thoại trên tay, anh đặt Phan Lê Long vào lòng cô ấy, nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao? Ai mới gọi điện tới vậy?”
Phan Huỳnh Bảo còn tưởng rằng Lâm Thanh Tùng là người vừa gọi cho vợ mình. Dù sao Lâm Thanh Tùng ra nước ngoài lâu như vậy cũng không trở về, nên có lẽ sẽ gọi về cho Lê Châu Sa.
Nói thật thì đối với Lâm Thanh Tùng, Phan Huỳnh Bảo cũng hơi không vừa ý.
“Là Gạo Tẻ.” Lê Châu Sa buông điện thoại, quay đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo nói.
Còn anh ấy, khi vừa nghe vợ mình nói tên người gọi thì đã hoàn toàn bị kích động đến.
“Gạo Tẻ nói mấy ngày tới sẽ về sao?”
“Không phải, con bé cảm nhận được anh hai đã xảy ra chuyện, nên mới gọi cho em hỏi tình hình.”
Lê Châu Sa nhẹ nhàng vuốt ve Phan Lê Long đang ngồi ngoan ngoãn trong lòng mình, cô ấy nhìn cậu bé đang vui vẻ chơi đùa tóc mình, khẽ mở miệng nói với Phan Huỳnh Bảo.
“Vậy… Gạo Tẻ biết chuyện của anh hai và chị hai sao?”
Hiện giờ Trần Quân Phi đổ bệnh nặng, Hoàng Song Thư thì không biết tung tích ra sao. Phan Huỳnh Bảo thật sự không muốn để Gạo Tẻ biết những chuyện này.
Giờ Phan Huỳnh Bảo chỉ có một hy vọng duy nhất, đó là Trần Thanh Thảo hãy ngoan ngoãn ở cái nơi mà anh ấy không biết đó là đâu ấy sống cho thật tốt, quên hết những chuyện phiền não đi.
Chuyện của Vũ Vĩnh Kỳ đã khiến Trần Thanh Thảo rất khổ sở rồi, nếu giờ để cô bé biết chuyện của Hoàng Song Thư, chỉ sợ… Cứ tưởng tượng đến những khả năng có thể xảy ra, cơ thể Phan Huỳnh Bảo lại không rét mà run.
Anh ấy thật sự không thể nào chấp nhận chuyện này đâu… Tuyệt đối… Không có cách nào chấp nhận…
“Em vẫn chưa nói cho Gạo Tẻ nghe đâu, vậy nên anh cứ yên tâm. Nhưng tình hình bây giờ của anh hai, anh bảo chúng ta phải làm sao đây?” Lê Châu Sa đặt Phan Lê Long đã ngủ say lên giường, đứng dậy nhìn Phan Huỳnh Bảo nói với vẻ mặt bất lực.
Nghe thấy Lê Châu Sa nói vậy, Phan Huỳnh Bảo hơi nhăn mặt, anh ấy đang cố gắng để bản thân thả lỏng hơn. “Chúng ta sẽ tìm được chị hai, cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho anh hai.”
“Vâng.”
Hai người họ đều tin Trần Quân Phi sống tốt nhất định sẽ được đền đáp. Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ ở trên trời linh thiêng, nhất định sẽ bảo vệ cho đứa nhỏ của mình được an toàn, nhất định là vậy.
“Làm sao vậy? Có phải cơ thể không thoải mái hay không?” Lúc ngủ, Đinh Kiến Quốc và Trần Thanh Thảo ân ái một hồi xong, anh phát hiện cô có vẻ không được bình thường cho lắm. Nhìn bộ dạng thất thần đó của cô, Đinh Kiến Quốc nheo mày, nghiêng người nhìn cô hỏi.
Trần Thanh Thảo ngước đôi mắt đẫm nước nhìn gương mặt đẹp trai như được chạm khắc đó của người đàn ông, cô lắc đầu nói với giọng khàn khàn: “Không có, chỉ là em… tự nhiên em thấy sợ.”
Sau khi cô nói chuyện điện thoại với Lê Châu Sa xong, cô vẫn không có cách nào loại bỏ cảm giác lo sợ đó ra khỏi đầu mình. Mà chính Trần Thanh Thảo cũng không biết vì sao cô lại có cảm giác kinh hãi ấy.
“Tại sao lại sợ?” Đinh Kiến Quốc xanh mặt, đôi mắt nguy hiểm của anh khẽ nheo lại.
“Em cũng… không hiểu tại sao, em chỉ có cảm giác như… anh hai đã xảy ra chuyện gì đó.” Trần Thanh Thảo đổi sang một tư thế khác, cô cọ cọ vào lồng ngực Đinh Kiến Quốc, nhắm mắt lại, nỉ non nói.
Cảm giác khó chịu này cứ đeo bám Trần Thanh Thảo mãi không thôi, nó sắp cắn nuốt nát người cô ra rồi.
Trần Thanh Thảo không thể hiểu sao mình lại cảm thấy sợ hãi như vậy.
Cô không biết mình đang sợ hãi chuyện gì, nói tóm lại là cô rất sợ, vậy thôi.
Đinh Kiến Quốc dùng đôi mắt đen tối sâu thẳm ấy nhìn chằm chằm Trần Thanh Thảo, anh cúi đầu, đè môi mỏng của mình lên môi cô.
“Nhớ nhà sao?” Đinh Kiến Quốc đã điều tra về Trần Thanh Thảo, anh biết cô là người nhà họ Trần ở thủ đô.
Nhưng nơi này cách thủ đô rất xa, mà Đinh Kiến Quốc lại không quen thuộc với thủ đô cho lắm.
Tay Trần Thanh Thảo bỗng run lê cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang ôm mình, hốc mắt ươn ướt ẩn hiện sự chua xót khó nói thành lời.
Cô có hơi nhớ nhà một chút, cô nhớ Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.
Nhưng mà, hiện giờ cô lại không muốn quay về, bởi vì cô muốn ở bên Vũ Vĩnh Kỳ.
“Nếu em nhớ nhà, thì anh sẽ bỏ ra một chút thời gian đưa em về nhà một chuyến, em thấy sao?”
Đinh Kiến Quốc cũng không hiểu tại sao anh lại dung túng cho Trần Thanh Thảo như vậy. Đột nhiên anh lại muốn nuông chiều cô, rất muốn.
Trần Thanh Thảo nghe Đinh Kiến Quốc nói vậy thì đầu ngón tay cô khẽ run lên.
Cô cắn môi, hai tai bắt đầu nóng lên.
“Được”