Chương 157
Cũng không phải là tôi tự ti, mặc dù tôi vô cùng tin vào thiết kế của mình nhưng khi đứng trước những bậc thầy quốc tế thì tôi vẫn cảm thấy bản thân không đủ sức.
Trong lúc tôi đang im lặng nghĩ cách kết hợp cảm hứng lần này với bản thiết kế thì một ánh mắt lạnh lùng và giận dữ bỗng nhìn về phía tôi.
Tôi quay đầu theo phản xạ, đằng sau không hề có ai. Tôi nhìn phòng bao sau lưng mình với vẻ khó hiểu, cảm thấy hơi lạnh gáy.
Chẳng lẽ tôi nhầm rồi sao? Vừa nãy rõ ràng tôi cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào mình mà, hay đó thật sự là ảo giác?
Tôi quay đầu nhìn thêm lần nữa, gãi ót cảm thấy khó hiểu.
“Sao vậy? Có vấn đề gì à?” Độc Lập đặt ly rượu đỏ trong tay xuống, nhìn nét mặt kỳ lạ của tôi thì không nhịn được mở miệng hỏi.
Tôi hoàn hồn, nhếch môi lắc đầu:
“Không, không có gì, chỉ là ảo giác mà thôi.”
Đúng lúc tôi định ăn tiếp thì một giọng nói khàn khàn đầy thản nhiên vang lên sau lưng chúng tôi.
“Ngài Bryan, không ngờ anh lại đến đây, sao không báo trước với tôi một tiếng.”
Giọng nói này… là Lê Minh Quang?
Tôi không khỏi nằm chặt chiếc thìa trong tay.
Tôi mím môi quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Lê Minh Quang mặc một bộ đồ tây màu đen, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo.
Lâu lắm rồi tôi không gặp Lê Minh Quang, khi nhìn thấy anh ta, trong lòng tôi thoáng xuất hiện chút căm hận.
Nếu không phải do Lê Minh Quang thì Trần Thanh Vũ sẽ không chết, con của tôi cũng không chết, tất cả đều tại anh ta.
Nhưng tôi biết bây giờ tôi vẫn chưa có năng lực đối đầu với Lê Minh Quang, thế lực của anh ta ở thành phố này ngày càng lớn, nếu bây giờ tôi đánh trả thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.
“Tổng giám đốc Quang cũng dùng bữa ở nhà hàng này à? Đúng là có duyên quá.” Độc Lập đứng dậy bắt tay Lê Minh Quang, dáng vẻ vô cùng tao nhã và lịch lãm.
Lê Minh Quang cười khẽ, anh ta nhìn Độc Lập một cái rồi quay sang tôi.
“Bảo Nhi, lâu rồi không gặp, sao lại không chào tôi một tiếng?”
Thái độ của Lê Minh Quang thân thiết và tự nhiên, dường như mối thù giữa chúng tôi không hề tồn tại. Trước đây, tôi chỉ cảm thấy Nguyễn Mỹ là một kẻ rất giỏi giả vờ.
Nhưng hôm nay sau khi gặp Lê Minh Quang, tôi mới phát hiện núi cao còn có núi cao hơn.
“Sao tôi dám làm thế với người có thân phận như tổng giám đốc Quang chứ?” Tôi mỉa mai trả lời, nhìn Lê Minh Quang với khuôn mặt không cảm xúc.
“Vẫn còn giận tôi à?”
Lê Minh Quang cười, kéo ghế bên cạnh tôi ra rồi ngồi xuống.
Thấy Lê Minh Quang ngồi một cách tự nhiên như thế, sau lưng tôi không khỏi căng cứng lại.
Tôi kìm nén sự kích động, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Đừng căng thẳng như thế, ngài Bryan đến từ công ty lớn của Pháp, nếu có hành động không tốt thì sẽ khiến ngài ấy thất vọng đấy, dù sao ngài ấy cũng là một người đàn ông lịch lãm theo đuổi sự hoàn hảo mà.”
Thấy tôi sắp đánh trả, Lê Minh Quang bỗng ghé vào tai tôi, trầm giọng cảnh cáo.
Nghe thấy thế, người tôi không khỏi cứng đờ.
Bryan? Người tổ chức cuộc thi thiết kế lần này? Cũng là tổng giám đốc của công ty lớn đến từ nước Pháp?
Không ngờ người đàn ông mà tôi vô quen biết lại có bối cảnh lớn như tình vậy.
Trong lúc tôi đang vô cùng khiếp sợ, Độc Lập nói bằng giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi, Bảo Nhi, tôi không cố ý giấu giếm thân phận đâu.”
“Không, tôi không có tức giận, chỉ hơi kinh ngạc thôi.” Tôi lúng túng nhìn Độc Lập rồi trả lời.
Không ngờ tổng giám đốc của một tập đoàn lại tán gẫu với tôi ở thư viện lâu như thế, hơn nữa bây giờ tôi mới biết thân phận cao quý khác thường của anh ta. Rốt cuộc tôi thiếu nhạy bén đến mức nào vậy?
“Ngài Bryan quen Bảo Nhi à?”
Lê Minh Quang nhìn tôi và Độc Lập với vẻ nghiền ngẫm, trong mắt thoáng hiện lên chút ánh sáng.
Khi nhìn thấy nét mặt này của Lê Minh Quang, tôi không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi giận tái mặt, lạnh nhạt nhìn anh ta rồi nói bằng giọng mỉa mai: “Tổng giám đốc Quang muốn hỏi gì?”
“Bảo Nhi, giữa chúng ta đâu cần phải căng thẳng như thế.” Lê Minh Quang nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng cưng chiều, tựa như đang bao dung cho sự tùy hứng của tôi.
Dáng vẻ này của Lê Minh Quang khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét.
Tôi lạnh run cả người, chỉ lạnh lùng nhìn Lê Minh Quang. Đúng lúc tôi định mở miệng nói chuyện thì Độc Lập nhìn tôi và anh ta với vẻ hơi tò mò.
“Quan hệ giữa tổng giám đốc Quang và Bảo Nhi có vẻ rất kỳ lạ, hai người là một cặp à?”
“Không phải.”
“Đúng vậy.”
Tôi căm ghét bác bỏ, còn Lê Minh Quang thì gật đầu rồi nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều.
Ánh mắt của anh ta khiến tôi hơi buồn nôn, tôi hừ lạnh: “Tổng giám đốc Quang quên uống thuốc trước khi ra ngoài à? Tôi là một cặp với anh từ bao giờ thể?”
“Có lẽ ngài Bryan không biết, tôi và Bảo Nhi từng là vợ chồng, cô ấy tức giận vì nguyên nhân nào đó nên đã ly hôn với tôi. Bây giờ tôi vẫn đang cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.” Lê Minh Quang nhìn tôi với khuôn mặt nghiêm túc và si tình.
Tôi cảm thấy anh ta thật ghê tởm.
“Thì ra tổng giám đốc Quang cũng là người giàu tình cảm.” Độc Lập trầm tư nhìn Lê Minh Quang.
“Đâu có, nghe nói ngài Bryan cũng rất giàu tình cảm, thích người trung thành với tình yêu và hôn nhân nhất.”
“Chắc chắn rồi, tình yêu là một chuyện thần thánh, hôn nhân cũng tương tự, chỉ có người trung thành với hai thứ này mới là bạn của Bryan tôi.” Độc Lập thay đổi vẻ lịch lãm và tao nhã vừa rồi, nghiêm túc nói với Lê Minh Quang.
“Xem ra chúng ta rất hợp, chẳng biết tôi có duyên phận trở thành tri kỷ của ngài Bryan không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Khi thấy ngài Bryan đột nhiên tán thưởng Lê Minh Quang, tôi cảnh giác nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta. Trực giác nói cho tôi biết, vừa rồi Lê Minh Quang cố ý lợi dụng tôi.
“Độc Lập, có lẽ anh không biết nguyên nhân khiến tôi và Lê Minh Quang ly hôn nhỉ?” Tôi đảo mắt, bỗng tỏ ra buồn bã.
Lê Minh Quang muốn lợi dụng tôi để giữ mối quan hệ với Độc Lập, tôi nhất quyết không để anh ta đạt được mục đích.
Tôi vừa dứt lời, Độc Lập đang hào hứng nói chuyện và Lê Minh Quang đồng loạt nhìn về phía tôi. Độc Lập tỏ ra kinh ngạc, còn sắc mặt của Lê Minh Quang thì hơi khó coi.
Mặc dù Lê Minh Quang đã ra sức che giấu tâm trạng, giữ vững phong độ của mình nhưng tôi vẫn nhận ra sự lo lång trong mắt anh ta.
Quả nhiên, sốt ruột rồi à?
“Chẳng phải Bảo Nhi và tổng giám đốc Quang hiểu lầm nhau sao?”
“Đương nhiên là hiểu lầm, do tôi lơ là cô ấy vì công việc nên cô ấy mới tức giận rồi ly hôn với tôi.” Lê Minh Quang lập tức giải thích.
Thậm chí anh ta còn lén đá tôi dưới bàn ăn, dường như đang cảnh cáo tôi.
Cảnh cáo?
Bây giờ Huỳnh Bảo Nhi tôi chẳng sợ gì, không sợ chết cũng không sợ bất kỳ mưu đồ nào cả, chẳng lẽ lại sợ sự cảnh cáo của anh ta sao?
Tôi cười cười nhìn Độc Lập với vẻ tủi thân: “Thật ra người ta thường hay nói việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, nhưng tôi thật sự không muốn lừa Độc Lập nên đành phải nói cho anh biết.”
“Huỳnh Bảo Nhi.” Lê Minh Quang giận tái mặt, nắm lấy cổ tay tôi dưới bàn rồi siết thật mạnh.
Anh ta đang sốt ruột hay sợ hãi? Cho dù là cái gì thì cũng đều khiến tôi vui vẻ.
Lê Minh Quang muốn hợp tác với công ty của Độc Lập, đúng là mơ tưởng mà, tôi sẽ khiến anh ta không được như mong muốn.
“Lê Minh Quang có những người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn khiến cô ta mang thai. Lúc ấy tôi đã có thai được sáu tháng, vì không chịu nổi đả kích này nên mất luôn đứa con trong bụng. Tôi suy sụp nửa năm mới tỉnh lại, tiếp nhận tập đoàn Trần Thăng mở đầu cho cuộc sống mới.”
Tôi nghẹn ngào nói, đôi mắt xanh biếc của Độc Lập nhìn tôi với vẻ đồng tình, đến khi quay sang Lê Minh Quang thì đã tràn ngập sự sắc bén.
“Bảo Nhi, tôi biết em hận tôi nhưng sao em có thể nói ra những lời làm tổn thương trái tim tôi như thế? Cả cuộc đời này tôi chỉ có mình em, em mang thai con của người đàn ông khác nhưng tôi không hề chán ghét, em vẫn lưu luyến Trần Thanh Vũ, tôi cũng nghe theo em. Tại sao em có thể làm tổn thương tôi như vậy?” Không ngờ đầu óc của Lê Minh Quang lại rất nhạy bén, anh ta nhanh chóng diễn vở kịch đau khổ với tôi.
Tôi nheo mắt quan sát dáng vẻ như bị vứt bỏ của Lê Minh Quang, còn anh ta thì nhìn tôi bằng đôi mắt tràn ngập sự u buồn: “Tôi cẩn thận bảo vệ em, chỉ mong đến một ngày nào đó em sẽ nhận ra ưu điểm của tôi. Bảo Nhi, cho dù em có căm hận hay chán ghét tôi thì tôi vẫn mong muốn nhận được sự tha thứ của em, kết hôn lại với em. Cho dù trước đây em từng mang thai con của Trần Thanh Vũ thì tôi cũng không để ý, trái tim tôi chỉ thuộc về một mình em mà thôi.”
Nếu nói đến mặt dày, đúng là tôi không phải đối thủ của Lê Minh Quang. Trước những lời nói tha thiết của anh ta, tôi cảm thấy sởn cả gai ốc.
Rõ ràng Độc Lập cũng tin Lê Minh Quang, bèn khuyên bảo tôi: “Bảo Nhi, tổng giám đốc Quang biết sai rồi, cô đừng trách anh ấy nữa.”
Tôi nhếch miệng, cụp mắt: “Thật xin lỗi, tâm trạng tôi hơi kích động, tôi vào nhà vệ sinh đã.”
Lê Minh Quang chết tiệt, xem như anh giỏi, về diễn kịch thì tôi không bằng anh nhưng đừng tưởng tôi sẽ để anh cướp mất quán quân lần này.
Tôi đẩy ghế ra, khế gật đầu với Độc Lập rồi rời đi.
Tôi không ngờ mình lại gặp Lê Minh Quang ở phòng ăn, hơn nữa còn bị anh ta làm cho ghê tởm.
Lần đầu tiên giao chiến với Lê Minh Quang đã rơi vào thế yếu, tâm trạng của tôi cũng hơi bị ảnh hưởng.
Tôi chống tay lên bồn rửa rồi nhìn mình trong gương, trong đầu toàn là hình ảnh Trần Thanh Vũ và đứa con đã chết.
Nửa đêm tỉnh giấc, dường như tôi có thể nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Trần Thanh Vũ.
Anh nói anh hận tôi, hận sự phản bội của tôi.
Nhưng Trần Thanh Vũ, chúng ta đã nói là sẽ tin tưởng lẫn nhau, đã nói như thế m..
Tôi vốc nước làm ướt mặt, nở nụ cười cay đắng, sau đó kéo lê cơ thể mệt mỏi rời khỏi nhà vệ sinh.
Khi đi đến hành lang, tôi trông thấy Lê Minh Quang đang dựa vào tường, đứng cách tôi không xa.
Trông thấy tôi, Lê Minh Quang cong môi, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện vẻ lạnh lùng.
“Huỳnh Bảo Nhi, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.”
“Ranh giới cuối cùng? Cái gì là ranh giới cuối cùng của anh?” Tôi nhìn Lê Minh Quang với vẻ lạnh lùng và chế giễu, hờ hững chạm vào sợi tóc vướng trên vai.
“Chắc em biết rõ nếu như tôi muốn thì chắc chắn em sẽ phải chết mà không có chỗ chôn, em nghĩ sẽ giống như bây giờ mà vẫn có thể bình yên tiếp quản tập đoàn Trần Thăng à? Hửm?” Lê Minh Quang đứng thẳng dậy bước đến gần tôi, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng.