"Thiên Túc đại nhân." – Hắn gọi một tiếng.
Tiêu Phục Huyên không đáp, đoán chừng là bởi vì nghe giọng điệu này của hắn đã cảm thấy không phải chuyện gì tốt lành.
Đại ma đầu lại gọi: "Tiêu Phục Huyên!"
Tiêu Phục Huyên: "..."
Tiêu Phục Huyên cam chịu: "Nói."
Bàn tay trống không của đại ma đầu duỗi ngón út ra, nói: "Ngươi xem như vầy thử thế nào, quá khứ cứ để cho nó qua đi, chốc nữa tìm thấy Phương Trữ, cho dù hỏi ra cái gì cũng đừng tức giận."
Tiêu Phục Huyên dừng một bước, liếc mắt nhìn đầu ngón tay kia.
Trước hết đại ma đầu dụ dỗ một chút. Cảm thấy có chút hy vọng, hắn tranh thủ thời cơ nói thêm một câu: "Chỉ cần không tức giận, thế nào cũng được."
Tiêu Phục Huyên nâng mắt lên, dường như đang xác nhận "thế nào cũng được" của hắn là thế nào cũng được bằng cách nào.
Ô Hành Tuyết hơi hơi hé môi, muốn nói lại thôi.
Tuy rằng lúc hắn vừa nói ra lời này vốn không phải là ý như vậy. Nhưng hiện giờ lại tiếp tục như vậy hình như có chút ý tứ chơi lưu manh giữa ban ngày.