Trong chốn phàm trần này, đó thường được gọi là thần giao cách cảm.
Khoảnh khắc kia nói ra rất ngắn, nhưng lại cực kỳ lâu dài.
Ngắn đến mức không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, càng không kịp để đáp lại. Ngắn đến mức tiểu đồng tử Nam Song Hạ chỉ vừa chạy qua cây cầu hình vòm, ngắn đến mức đôi nhóc con huynh đệ Toạ Xuân Phong còn chưa kịp lau sạch nước mắt vô cớ chảy xuôi trên mặt.
Tiểu đồng tử Nam Song Hạ vội vàng muốn truyền cho đại nhân một phong thư, mà khi hắn chấm chu sa đã quên mất từ ngữ.
Hắn cầm bút, mờ mịt mà cúi người trên bàn, một lúc lâu sau mới bị một đồng tử khác chạy vào nhà lắc cho tỉnh lại, hỏi: "Ngươi lấy bùa để làm gì?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, ngơ ngác nói: "Ta... Ta quên rồi."
Hắn nói: "Hình như có một chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân, nhưng mà... ta quên mất rồi."
Còn mấy tiểu đồng tử vừa chạy qua cây cầu hình vòm kia đang gọi đồng bạn ở phía sau, thúc giục mà nói: "Nhanh lên, cách đây còn có..."
Hắn nói rồi, vẻ nôn nóng trên mặt bị nghi hoặc thay thế, bước chân cũng chậm lại.
Bọn họ liều lĩnh bước xuống cầu, lại liên tiếp dừng lại, nhìn nhau thật lâu sau đó vò đầu nói: "Đợi chút, chúng ta... chúng ta muốn đi tới đâu?"
"Hừm ––– "
"Kỳ lạ, tại sao chúng ta lại chạy ra ngoài cung phủ?"
"Không biết."
"Thật kỳ lạ, lúc chạy đi ta có hơi khổ sở."
"Ta cũng vậy... trong lòng ta rất khó chịu."
Mấy tiểu đồng tử đứng đó trong phút chốc, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi không thể hiểu nổi, rõ ràng là từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.
Trong chốn phàm trần này, đó thường được gọi là thần giao cách cảm.
Khoảnh khắc kia nói ra rất ngắn, nhưng lại cực kỳ lâu dài.
Ngắn đến mức không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, càng không kịp để đáp lại. Ngắn đến mức tiểu đồng tử Nam Song Hạ chỉ vừa chạy qua cây cầu hình vòm, ngắn đến mức đôi nhóc con huynh đệ Toạ Xuân Phong còn chưa kịp lau sạch nước mắt vô cớ chảy xuôi trên mặt.
Tiểu đồng tử Nam Song Hạ vội vàng muốn truyền cho đại nhân một phong thư, mà khi hắn chấm chu sa đã quên mất từ ngữ.
Hắn cầm bút, mờ mịt mà cúi người trên bàn, một lúc lâu sau mới bị một đồng tử khác chạy vào nhà lắc cho tỉnh lại, hỏi: "Ngươi lấy bùa để làm gì?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, ngơ ngác nói: "Ta... Ta quên rồi."
Hắn nói: "Hình như có một chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân, nhưng mà... ta quên mất rồi."
Còn mấy tiểu đồng tử vừa chạy qua cây cầu hình vòm kia đang gọi đồng bạn ở phía sau, thúc giục mà nói: "Nhanh lên, cách đây còn có..."
Hắn nói rồi, vẻ nôn nóng trên mặt bị nghi hoặc thay thế, bước chân cũng chậm lại.
Bọn họ liều lĩnh bước xuống cầu, lại liên tiếp dừng lại, nhìn nhau thật lâu sau đó vò đầu nói: "Đợi chút, chúng ta... chúng ta muốn đi tới đâu?"
"Hừm ––– "
"Kỳ lạ, tại sao chúng ta lại chạy ra ngoài cung phủ?"
"Không biết."
"Thật kỳ lạ, lúc chạy đi ta có hơi khổ sở."
"Ta cũng vậy... trong lòng ta rất khó chịu."
Mấy tiểu đồng tử đứng đó trong phút chốc, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi không thể hiểu nổi, rõ ràng là từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.
Trong chốn phàm trần này, đó thường được gọi là thần giao cách cảm.
Khoảnh khắc kia nói ra rất ngắn, nhưng lại cực kỳ lâu dài.
Ngắn đến mức không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, càng không kịp để đáp lại. Ngắn đến mức tiểu đồng tử Nam Song Hạ chỉ vừa chạy qua cây cầu hình vòm, ngắn đến mức đôi nhóc con huynh đệ Toạ Xuân Phong còn chưa kịp lau sạch nước mắt vô cớ chảy xuôi trên mặt.
Tiểu đồng tử Nam Song Hạ vội vàng muốn truyền cho đại nhân một phong thư, mà khi hắn chấm chu sa đã quên mất từ ngữ.
Hắn cầm bút, mờ mịt mà cúi người trên bàn, một lúc lâu sau mới bị một đồng tử khác chạy vào nhà lắc cho tỉnh lại, hỏi: "Ngươi lấy bùa để làm gì?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, ngơ ngác nói: "Ta... Ta quên rồi."
Hắn nói: "Hình như có một chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân, nhưng mà... ta quên mất rồi."
Còn mấy tiểu đồng tử vừa chạy qua cây cầu hình vòm kia đang gọi đồng bạn ở phía sau, thúc giục mà nói: "Nhanh lên, cách đây còn có..."
Hắn nói rồi, vẻ nôn nóng trên mặt bị nghi hoặc thay thế, bước chân cũng chậm lại.
Bọn họ liều lĩnh bước xuống cầu, lại liên tiếp dừng lại, nhìn nhau thật lâu sau đó vò đầu nói: "Đợi chút, chúng ta... chúng ta muốn đi tới đâu?"
"Hừm ––– "
"Kỳ lạ, tại sao chúng ta lại chạy ra ngoài cung phủ?"
"Không biết."
"Thật kỳ lạ, lúc chạy đi ta có hơi khổ sở."
"Ta cũng vậy... trong lòng ta rất khó chịu."
Mấy tiểu đồng tử đứng đó trong phút chốc, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi không thể hiểu nổi, rõ ràng là từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.
Trong chốn phàm trần này, đó thường được gọi là thần giao cách cảm.
Khoảnh khắc kia nói ra rất ngắn, nhưng lại cực kỳ lâu dài.
Ngắn đến mức không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, càng không kịp để đáp lại. Ngắn đến mức tiểu đồng tử Nam Song Hạ chỉ vừa chạy qua cây cầu hình vòm, ngắn đến mức đôi nhóc con huynh đệ Toạ Xuân Phong còn chưa kịp lau sạch nước mắt vô cớ chảy xuôi trên mặt.
Tiểu đồng tử Nam Song Hạ vội vàng muốn truyền cho đại nhân một phong thư, mà khi hắn chấm chu sa đã quên mất từ ngữ.
Hắn cầm bút, mờ mịt mà cúi người trên bàn, một lúc lâu sau mới bị một đồng tử khác chạy vào nhà lắc cho tỉnh lại, hỏi: "Ngươi lấy bùa để làm gì?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, ngơ ngác nói: "Ta... Ta quên rồi."
Hắn nói: "Hình như có một chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân, nhưng mà... ta quên mất rồi."
Còn mấy tiểu đồng tử vừa chạy qua cây cầu hình vòm kia đang gọi đồng bạn ở phía sau, thúc giục mà nói: "Nhanh lên, cách đây còn có..."
Hắn nói rồi, vẻ nôn nóng trên mặt bị nghi hoặc thay thế, bước chân cũng chậm lại.
Bọn họ liều lĩnh bước xuống cầu, lại liên tiếp dừng lại, nhìn nhau thật lâu sau đó vò đầu nói: "Đợi chút, chúng ta... chúng ta muốn đi tới đâu?"
"Hừm ––– "
"Kỳ lạ, tại sao chúng ta lại chạy ra ngoài cung phủ?"
"Không biết."
"Thật kỳ lạ, lúc chạy đi ta có hơi khổ sở."
"Ta cũng vậy... trong lòng ta rất khó chịu."
Mấy tiểu đồng tử đứng đó trong phút chốc, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi không thể hiểu nổi, rõ ràng là từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.
Trong chốn phàm trần này, đó thường được gọi là thần giao cách cảm.
Khoảnh khắc kia nói ra rất ngắn, nhưng lại cực kỳ lâu dài.
Ngắn đến mức không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, càng không kịp để đáp lại. Ngắn đến mức tiểu đồng tử Nam Song Hạ chỉ vừa chạy qua cây cầu hình vòm, ngắn đến mức đôi nhóc con huynh đệ Toạ Xuân Phong còn chưa kịp lau sạch nước mắt vô cớ chảy xuôi trên mặt.
Tiểu đồng tử Nam Song Hạ vội vàng muốn truyền cho đại nhân một phong thư, mà khi hắn chấm chu sa đã quên mất từ ngữ.
Hắn cầm bút, mờ mịt mà cúi người trên bàn, một lúc lâu sau mới bị một đồng tử khác chạy vào nhà lắc cho tỉnh lại, hỏi: "Ngươi lấy bùa để làm gì?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, ngơ ngác nói: "Ta... Ta quên rồi."
Hắn nói: "Hình như có một chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân, nhưng mà... ta quên mất rồi."
Còn mấy tiểu đồng tử vừa chạy qua cây cầu hình vòm kia đang gọi đồng bạn ở phía sau, thúc giục mà nói: "Nhanh lên, cách đây còn có..."
Hắn nói rồi, vẻ nôn nóng trên mặt bị nghi hoặc thay thế, bước chân cũng chậm lại.
Bọn họ liều lĩnh bước xuống cầu, lại liên tiếp dừng lại, nhìn nhau thật lâu sau đó vò đầu nói: "Đợi chút, chúng ta... chúng ta muốn đi tới đâu?"
"Hừm ––– "
"Kỳ lạ, tại sao chúng ta lại chạy ra ngoài cung phủ?"
"Không biết."
"Thật kỳ lạ, lúc chạy đi ta có hơi khổ sở."
"Ta cũng vậy... trong lòng ta rất khó chịu."
Mấy tiểu đồng tử đứng đó trong phút chốc, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi không thể hiểu nổi, rõ ràng là từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.
Trong chốn phàm trần này, đó thường được gọi là thần giao cách cảm.
Khoảnh khắc kia nói ra rất ngắn, nhưng lại cực kỳ lâu dài.
Ngắn đến mức không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, càng không kịp để đáp lại. Ngắn đến mức tiểu đồng tử Nam Song Hạ chỉ vừa chạy qua cây cầu hình vòm, ngắn đến mức đôi nhóc con huynh đệ Toạ Xuân Phong còn chưa kịp lau sạch nước mắt vô cớ chảy xuôi trên mặt.
Tiểu đồng tử Nam Song Hạ vội vàng muốn truyền cho đại nhân một phong thư, mà khi hắn chấm chu sa đã quên mất từ ngữ.
Hắn cầm bút, mờ mịt mà cúi người trên bàn, một lúc lâu sau mới bị một đồng tử khác chạy vào nhà lắc cho tỉnh lại, hỏi: "Ngươi lấy bùa để làm gì?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, ngơ ngác nói: "Ta... Ta quên rồi."
Hắn nói: "Hình như có một chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân, nhưng mà... ta quên mất rồi."
Còn mấy tiểu đồng tử vừa chạy qua cây cầu hình vòm kia đang gọi đồng bạn ở phía sau, thúc giục mà nói: "Nhanh lên, cách đây còn có..."
Hắn nói rồi, vẻ nôn nóng trên mặt bị nghi hoặc thay thế, bước chân cũng chậm lại.
Bọn họ liều lĩnh bước xuống cầu, lại liên tiếp dừng lại, nhìn nhau thật lâu sau đó vò đầu nói: "Đợi chút, chúng ta... chúng ta muốn đi tới đâu?"
"Hừm ––– "
"Kỳ lạ, tại sao chúng ta lại chạy ra ngoài cung phủ?"
"Không biết."
"Thật kỳ lạ, lúc chạy đi ta có hơi khổ sở."
"Ta cũng vậy... trong lòng ta rất khó chịu."
Mấy tiểu đồng tử đứng đó trong phút chốc, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi không thể hiểu nổi, rõ ràng là từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.
Trong chốn phàm trần này, đó thường được gọi là thần giao cách cảm.
Khoảnh khắc kia nói ra rất ngắn, nhưng lại cực kỳ lâu dài.
Ngắn đến mức không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, càng không kịp để đáp lại. Ngắn đến mức tiểu đồng tử Nam Song Hạ chỉ vừa chạy qua cây cầu hình vòm, ngắn đến mức đôi nhóc con huynh đệ Toạ Xuân Phong còn chưa kịp lau sạch nước mắt vô cớ chảy xuôi trên mặt.
Tiểu đồng tử Nam Song Hạ vội vàng muốn truyền cho đại nhân một phong thư, mà khi hắn chấm chu sa đã quên mất từ ngữ.
Hắn cầm bút, mờ mịt mà cúi người trên bàn, một lúc lâu sau mới bị một đồng tử khác chạy vào nhà lắc cho tỉnh lại, hỏi: "Ngươi lấy bùa để làm gì?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, ngơ ngác nói: "Ta... Ta quên rồi."
Hắn nói: "Hình như có một chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân, nhưng mà... ta quên mất rồi."
Còn mấy tiểu đồng tử vừa chạy qua cây cầu hình vòm kia đang gọi đồng bạn ở phía sau, thúc giục mà nói: "Nhanh lên, cách đây còn có..."
Hắn nói rồi, vẻ nôn nóng trên mặt bị nghi hoặc thay thế, bước chân cũng chậm lại.
Bọn họ liều lĩnh bước xuống cầu, lại liên tiếp dừng lại, nhìn nhau thật lâu sau đó vò đầu nói: "Đợi chút, chúng ta... chúng ta muốn đi tới đâu?"
"Hừm ––– "
"Kỳ lạ, tại sao chúng ta lại chạy ra ngoài cung phủ?"
"Không biết."
"Thật kỳ lạ, lúc chạy đi ta có hơi khổ sở."
"Ta cũng vậy... trong lòng ta rất khó chịu."
Mấy tiểu đồng tử đứng đó trong phút chốc, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi không thể hiểu nổi, rõ ràng là từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.
Trong chốn phàm trần này, đó thường được gọi là thần giao cách cảm.
Khoảnh khắc kia nói ra rất ngắn, nhưng lại cực kỳ lâu dài.
Ngắn đến mức không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, càng không kịp để đáp lại. Ngắn đến mức tiểu đồng tử Nam Song Hạ chỉ vừa chạy qua cây cầu hình vòm, ngắn đến mức đôi nhóc con huynh đệ Toạ Xuân Phong còn chưa kịp lau sạch nước mắt vô cớ chảy xuôi trên mặt.
Tiểu đồng tử Nam Song Hạ vội vàng muốn truyền cho đại nhân một phong thư, mà khi hắn chấm chu sa đã quên mất từ ngữ.
Hắn cầm bút, mờ mịt mà cúi người trên bàn, một lúc lâu sau mới bị một đồng tử khác chạy vào nhà lắc cho tỉnh lại, hỏi: "Ngươi lấy bùa để làm gì?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, ngơ ngác nói: "Ta... Ta quên rồi."
Hắn nói: "Hình như có một chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân, nhưng mà... ta quên mất rồi."
Còn mấy tiểu đồng tử vừa chạy qua cây cầu hình vòm kia đang gọi đồng bạn ở phía sau, thúc giục mà nói: "Nhanh lên, cách đây còn có..."
Hắn nói rồi, vẻ nôn nóng trên mặt bị nghi hoặc thay thế, bước chân cũng chậm lại.
Bọn họ liều lĩnh bước xuống cầu, lại liên tiếp dừng lại, nhìn nhau thật lâu sau đó vò đầu nói: "Đợi chút, chúng ta... chúng ta muốn đi tới đâu?"
"Hừm ––– "
"Kỳ lạ, tại sao chúng ta lại chạy ra ngoài cung phủ?"
"Không biết."
"Thật kỳ lạ, lúc chạy đi ta có hơi khổ sở."
"Ta cũng vậy... trong lòng ta rất khó chịu."
Mấy tiểu đồng tử đứng đó trong phút chốc, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi không thể hiểu nổi, rõ ràng là từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.
Trong chốn phàm trần này, đó thường được gọi là thần giao cách cảm.
Khoảnh khắc kia nói ra rất ngắn, nhưng lại cực kỳ lâu dài.
Ngắn đến mức không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, càng không kịp để đáp lại. Ngắn đến mức tiểu đồng tử Nam Song Hạ chỉ vừa chạy qua cây cầu hình vòm, ngắn đến mức đôi nhóc con huynh đệ Toạ Xuân Phong còn chưa kịp lau sạch nước mắt vô cớ chảy xuôi trên mặt.
Tiểu đồng tử Nam Song Hạ vội vàng muốn truyền cho đại nhân một phong thư, mà khi hắn chấm chu sa đã quên mất từ ngữ.
Hắn cầm bút, mờ mịt mà cúi người trên bàn, một lúc lâu sau mới bị một đồng tử khác chạy vào nhà lắc cho tỉnh lại, hỏi: "Ngươi lấy bùa để làm gì?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, ngơ ngác nói: "Ta... Ta quên rồi."
Hắn nói: "Hình như có một chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân, nhưng mà... ta quên mất rồi."
Còn mấy tiểu đồng tử vừa chạy qua cây cầu hình vòm kia đang gọi đồng bạn ở phía sau, thúc giục mà nói: "Nhanh lên, cách đây còn có..."
Hắn nói rồi, vẻ nôn nóng trên mặt bị nghi hoặc thay thế, bước chân cũng chậm lại.
Bọn họ liều lĩnh bước xuống cầu, lại liên tiếp dừng lại, nhìn nhau thật lâu sau đó vò đầu nói: "Đợi chút, chúng ta... chúng ta muốn đi tới đâu?"
"Hừm ––– "
"Kỳ lạ, tại sao chúng ta lại chạy ra ngoài cung phủ?"
"Không biết."
"Thật kỳ lạ, lúc chạy đi ta có hơi khổ sở."
"Ta cũng vậy... trong lòng ta rất khó chịu."
Mấy tiểu đồng tử đứng đó trong phút chốc, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi không thể hiểu nổi, rõ ràng là từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.
Trong chốn phàm trần này, đó thường được gọi là thần giao cách cảm.
Khoảnh khắc kia nói ra rất ngắn, nhưng lại cực kỳ lâu dài.
Ngắn đến mức không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, càng không kịp để đáp lại. Ngắn đến mức tiểu đồng tử Nam Song Hạ chỉ vừa chạy qua cây cầu hình vòm, ngắn đến mức đôi nhóc con huynh đệ Toạ Xuân Phong còn chưa kịp lau sạch nước mắt vô cớ chảy xuôi trên mặt.
Tiểu đồng tử Nam Song Hạ vội vàng muốn truyền cho đại nhân một phong thư, mà khi hắn chấm chu sa đã quên mất từ ngữ.
Hắn cầm bút, mờ mịt mà cúi người trên bàn, một lúc lâu sau mới bị một đồng tử khác chạy vào nhà lắc cho tỉnh lại, hỏi: "Ngươi lấy bùa để làm gì?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, ngơ ngác nói: "Ta... Ta quên rồi."
Hắn nói: "Hình như có một chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân, nhưng mà... ta quên mất rồi."
Còn mấy tiểu đồng tử vừa chạy qua cây cầu hình vòm kia đang gọi đồng bạn ở phía sau, thúc giục mà nói: "Nhanh lên, cách đây còn có..."
Hắn nói rồi, vẻ nôn nóng trên mặt bị nghi hoặc thay thế, bước chân cũng chậm lại.
Bọn họ liều lĩnh bước xuống cầu, lại liên tiếp dừng lại, nhìn nhau thật lâu sau đó vò đầu nói: "Đợi chút, chúng ta... chúng ta muốn đi tới đâu?"
"Hừm ––– "
"Kỳ lạ, tại sao chúng ta lại chạy ra ngoài cung phủ?"
"Không biết."
"Thật kỳ lạ, lúc chạy đi ta có hơi khổ sở."
"Ta cũng vậy... trong lòng ta rất khó chịu."
Mấy tiểu đồng tử đứng đó trong phút chốc, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi không thể hiểu nổi, rõ ràng là từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.