Đau xót và mềm lòng trong nháy mắt dâng trào khiến hắn không thể tức giận nổi.
Nhưng ma đầu vẫn chưa hài lòng.
Hắn nhấp môi nhìn Tiêu Phục Huyên, muốn căng mặt hỏi thêm vài câu. Kết quả, giữa mày và đuôi mắt bị hôn đến mức không thể căng nổi nữa.
"Ngươi đừng có mỗi lần gặp chuyện không trả lời được là bịt miệng ta." – Ô Hành Tuyết nói: "Không có tác dụng."
Tiêu Phục Huyên nặng nề "Ừ" một tiếng, hắn thoáng tránh ra, rũ mắt nhìn sang, khẽ nói: "Nhưng đôi mắt của ngươi đã nheo lại rồi, Ô Hành Tuyết."
Ô Hành Tuyết: "..."
"Là bởi vì nhột!"
______
Hắn lại đôi bàn tay khác chỉ chỉ ấn ấn, lẩm bẩm: "Có phải ngươi làm thủ thuật che mắt gì không, muốn giấu vết thương cũ?"
Tiêu Phục Huyên: "Không có."
Ô Hành Tuyết hoài nghi: "Thật sự?"
Tiêu Phục Huyên: "Thật sự."
Ô Hành Tuyết: "Ta không tin."
Tiêu Phục Huyên: "..."
Ô Hành Tuyết: "Ngươi đừng nói chuyện, bây giờ ngươi đã không còn được tín nhiệm nữa."