Đi sâu vào trong huyệt mộ, loại cảm giác này càng lúc càng nặng.
Tiêu Phục Huyên phi thân đến cuối huyệt mộ, bước vào căn phòng tròn lớn nhất kia.
Người thường phải ngẩng cao đầu mới có thể thấy rõ khuôn mặt của những tượng thần đó, điều này tạo cho người ta một loại cảm giác áp bách cực điểm, khiến họ không dám lớn tiếng.
Dưới chân những tượng thần khổng lồ bằng đá san sát nhau cũng có bệ thờ, bên trái bệ thờ cũng có khắc chữ, hẳn là danh hào của tượng thần.
Bệ thờ bị phủ một lớp bụi dày.
Tiêu Phục Huyên nửa quỳ xuống, giơ tay lau bụi khiến từng từ lộ ra rõ ràng ––––
Mộng Cô, quản Kinh Quan.
Hoặc Ca, quản Tuyết trì.
Tang Phụng, quản Bất Động sơn.
...