Sau khi băng qua màn sương mù lạnh lẽo, cũng không tiếp tục bước đi mà nghiêng người chờ đợi.
Kiếm kia rất đẹp, trên vỏ kiếm khắc chỉ bạc tinh xảo nhưng nhìn bộ dạng không thể di chuyển của tiên đồng kia dường như thật sự rất nặng.
Kiếm tại nơi ngón tay thật dài của hắn nhẹ nhàng xoay vài vòng, lại vững vàng nắm lấy. Hắn cứ như vậy mang theo kiếm phóng khoáng hiên ngang xoay người lên bậc thang.
Mặt nạ kia giống như vỏ kiếm của hắn, chạm một tầng mảnh như sợi chỉ xinh đẹp phức tạp, cũng lộ ra khí chất nguỵ mĩ.
Thời điểm hắn chầm chậm bước lên đài, mặt trời nhẹ nhàng nghiêng chiếu, xuyên qua sương mù lạnh lẽo, ban cho hình dáng cao ráo mảnh mai của hắn một tầng đường viền tươi sáng.
Có lẽ là lúc trước đi đón hắn, bộ dáng vô hỉ vô bi lâu dài đã khắc sâu trong lòng hắn, cho nên hắn về sau lại sinh ra một loại chấp niệm.
Hắn muốn khiến cho gương mặt kia biểu lộ cảm xúc, cũng không phải là loại nét cười ôn hoà trên tượng thần hay trên bức hoạ, mà là thật sự vui vẻ, hoặc là thật sự tức giận......
Cái gì cũng tốt.
Có đôi khi, hắn vừa vui vẻ chọc sư phụ cười, vừa thầm phỉ nhổ bản thân –––––
Hắn cảm thấy bản thân rất kỳ quái.
___________
Có một lần, hắn nhìn bộ dáng cười rộ lên mà nghĩ thầm, cứ như vậy trải qua mấy trăm ngàn năm cũng không tồi.
___________________
Chương 25 tới đây đương nhiên là chưa hết đâu nha