Người lên tiếng là Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên.
Ấn ký màu vàng nhạt trên cổ hắn tức khắc sáng lên, ngay sau đó, thanh kiếm linh của hắn xuyên qua gió mây cuồn cuộn và đá vụn ào ào, gào thét đâm thẳng về phía Linh Đài.
Thanh kiếm kia chấn động mãnh liệt, từng luồng kim quang chảy qua lưỡi kiếm.
Thanh kiếm được Tiêu Phục Huyên mang theo bên người suốt mấy trăm năm lần đầu tiên xuất hiện vết rạn.
Vết rạn lan tràn từ mũi kiếm trong nháy mắt đến tận chuôi kiếm, như thể ngay sau đó sẽ vỡ vụn thành sắt lạnh.
Cuồng phong càng gào thét dữ dội xoay vòng quanh thân kiếm. Cuối cùng trở thành một trận gió lốc như cuồng long.
Một khắc trước khi thanh kiếm linh vỡ vụn, lưỡi kiếm rốt cuộc cũng sáng lên, như thể kim quang đang lưu chuyển.
Những người từng gặp Thiên Túc chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, mỗi khi thanh kiếm linh này biến thành dáng vẻ như thế, chính là đang làm một chuyện ––––––
Truy vấn.
Đây là Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên thay vạn vật sinh linh trên thế gian, truy vấn ngược lại trời xanh.
Thay tất cả cái chết, tất cả sự tan biến dưới khống chế thiện ác suốt mấy trăm năm cùng với trần thế cận kề hiểm nguy không có ngày nhìn thấy mặt trời, hỏi một câu...
Dựa vào đâu lại đến tận bước này?!