Rất lâu về trước, khi trên thế gian chỉ có thần mộc, chưa hề có Tiên Đô, nhân gian đã có rất nhiều tu sĩ. Nhưng các tu sĩ khi đó mỗi người đều có cách thức của riêng mình, luôn luôn độc lai độc vãng. Ít khi tụ họp cũng không có hệ thống.
Lúc bấy giờ ở vùng Tây Nam dùng dị thuật là chính, tu sĩ nơi đó tu tập nhiều nhất là thuật con rối, cổ dược và kì môn pháp trận. Phía bắc từ núi Thái Nhân đến biển Vô Đoan ở Miện Châu là một vùng tiết trời giá rét, tu sĩ vẫn thường nghiên cứu thuật luyện hỏa đan dược, bàn tu và bùa chú. Còn vùng đông nam thường xảy ra chiến sự, sau đó tu sĩ có thiên hướng lấy binh khí đao kiếm nhập đạo.
Mà binh khí đao kiếm vốn không thể không tỉ thí đọ sức, hơn nữa ở Đông Nam có rất nhiều thành trấn, cho nên liên hệ giữa các tu sĩ lại càng sâu sắc hơn, môn phái đầu tiên cũng được hình thành từ lúc này.
Trong các môn phái đó, có hai gia tộc đã kéo dài suốt mấy trăm năm, trở thành tồn tại danh vọng nhất trong tiên môn đời sau. Hai gia tộc kia một là Phong gia ở Mộng Đô, còn lại là Hoa gia ở Xuân Phiên thành.