Ô Hành Tuyết: "..."
Xong đời.
Quên mất vụ này.
Hắn im lặng chớp mắt một cái rồi nhẹ nhàng đáp: "Ta không nhớ rõ."
Khi hắn hơi rũ mắt, trước mắt sẽ phủ lên một cái bóng hình cung thật dài, ánh sáng nơi đáy mắt sẽ bị bóng đen kia che lấp, nhìn thấy mơ mơ hồ hồ.
Hơn nữa đuôi mắt hắn hơi cụp xuống, lúc nói chuyện thường sẽ hiện ra một loại hiu quạnh không rõ lý do, khiến người khác khổ sở, thế nên, cái gì mà từng bước bức ép hỏi cho ra cũng không còn nữa.
Ô Hành Tuyết nhìn Tiêu Phục Huyên một cái, lại rũ mắt, tiếc nuối nói: "Ta nghĩ không ra."
Tiêu Phục Huyên: "..."
Ô Hành Tuyết thấy Tiêu Phục Huyên không nói gì, thở phào nhẹ nhõm.
...
Nói như vậy, đúng là dáng người ngay ngắn quanh năm ít thả lỏng gân cốt. Dường như hắn đã từng gặp vài người thế này, bây giờ bỗng nhiên nhớ đến cho nên học theo một ít.
"Phương Trữ" kia lại thoáng nhìn qua phòng ngủ một cái rồi dời sang nơi khác.
Nhìn phương hướng kia, hình như cuối cùng hắn cũng nhớ tới là "Phương Trữ", hắn hẳn nên đi xem Ninh Hoài Sam đang bị cưỡng chế hối lỗi như thế nào.