Tiếng thở dài kia khiến Phong Cư Yến đột ngột hoàn hồn!
Con ngươi của nàng co rút, lắc mình một cái, một kiếm chắn ngang huynh trưởng Phong Phi Thị và một nhóm năm đệ tử, vừa nhíu mày vừa lạnh lùng nói: "Ma đầu..."
Ô Hành Tuyết thoáng ngẩn ra.
Đã rất lâu rồi không có ai gặp mặt gọi hắn như thế. Đại khái là do trước đó Y Ngô Sinh nói chuyện với hắn đều là "công tử" tới "công tử" lui đã tạo ra ảo giác.
Phong Cư Yến không quay đầu lại mà hét lên ra lệnh cho nhóm đệ tử Phong gia phía sau: "Bày kiếm trận!"
Nhóm đệ tử đã được huấn luyện thuần thục, nháy mắt đã tản ra xếp thành hình diều hâu!
Họ dựng kiếm trước người, đọc kiếm quyết!
Trong một lúc, ánh sáng trắng lóa mắt và âm thanh vù vù đột ngột nổi lên, vô số bóng kiếm xuyên qua trong trận. Mỗi một đường đều mang theo tiếng gió dữ dội.
Vừa rồi họ còn bị vây trong một trận chiến ác liệt, trên người có vô số vết thương và vết máu, bày kiếm trận cũng lung lay sắp đổ.
Mà Phong Cư Yến vốn đứng phía trước, là đầu diều hâu của kiếm trận sứt mẻ.
Gương mặt nàng tái nhợt, búi tóc ẩn ẩn vết máu. Nhanh chóng nhìn lướt qua đám tà ma bị nghiền thành bột phấn, lại nhìn chằm chằm Ô Hành Tuyết mà nói: "... Đưa quần ma đến nơi này tàn sát bừa bãi rồi lại giết sạch, đến cùng là ngươi muốn chơi trò gì?!"
Phản ứng của nàng là ngoài dự kiến, Ô Hành Tuyết thu chiêu, tựa như đám mây vòng qua mái hiên vểnh cao, nháy mắt đáp xuống mặt đất.
Lúc xuống đất, sương giá và uy áp hóa thành làn mây mù, tức khắc tản ra khắp nơi.
Nhóm đệ tử bày trận "Oành" một tiếng toàn bộ lui về phía sau nửa bước.
Gương mặt này của Ô Hành Tuyết khiến người từng nhìn thấy khó mà quên được. Mặc dù tiểu đệ tử không nhận ra ngay lập tức, nhưng nhìn thấy sương giá nhanh chóng tan đi còn nghe thấy Phong Cư Yến gọi một tiếng "ma đầu", cũng biết được người tới là ai.
Trăm ngàn khuôn mặt lập tức không còn giọt máu.