Phương Trữ ghé vào cây cầu ngọc trước cửa Tọa Xuân Phong, dùng sức rướn người nhìn xuống bên dưới cầu.
Hai tiểu đồng tử lượn qua bên chân hắn, ôm theo cây phất trần cao bằng chúng, khuyên nhủ: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
"Ngươi đừng nhoài người xuống quá thấp, cẩn thận té ngã."
"Đúng vậy! Ngã xuống có thể mất mạng."
"Ngươi mà mất mạng bọn ta sẽ rất thảm, trước khi xuống nhân gian đại nhân nhà ta đã dặn dò kỹ lưỡng bọn ta trông chừng... trông nom ngươi cẩn thận."
Tiểu đồng tử nói hớ một câu, nhưng tất cả tâm tư của Phương Trữ đều đặt bên dưới cây cầu, vốn dĩ không lắng nghe chúng nói, đương nhiên cũng sẽ không chú ý đến.
Hắn bị tiểu đồng tử lải nhải đến đau đầu, thuận miệng ứng phó: "Không ngã xuống được, chỉ là ngắm nhìn nhân gian."
Tất cả bên dưới cây cầu ngọc không phải là nước chảy mà là mây mù lưu chuyển. Xuyên thấu qua tầng mây mù đúng là có thể lờ mờ nhìn thấy một chút bóng dáng nhân gian.
Nhưng Phương Trữ không phải tò mò thưởng thức phong cảnh, mà là đã nửa ngày rồi hắn không có tin tức của thành chủ nhà hắn, hắn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên không thể ngồi yên.
Thật ra hắn rất muốn đến nhân gian thám thính tình hình, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải ghé vào cây cầu ngọc vò đầu bứt tai.
Bộ dạng gấp gáp thế này sắp sửa đuổi kịp tên ngốc Ninh Hoài Sam.
Phương Trữ tự giễu trong lòng.
"Nhân gian có cái gì đáng xem?" – Tiểu đồng tử vẫn còn ở bên cạnh thắc mắc: "Không phải ngươi đến từ nhân gian sao? Mỗi ngày đều ngắm nhìn, vẫn còn thấy mới lạ như vậy sao?"