Dưới tán cây ngô đồng, Doanh Doanh ngồi trên chiếc xích đu, bên cạnh là một vườn lưu ly tím biếc. Bầu trời đêm nay trăng thanh gió mát, ánh trăng tròn tỏa sáng khắp nhân gian. Đâu đó trong không gian tĩnh lặng ấy, lại nghe được tiếng côn trùng ríu rít xung quanh.
Một vài con đom đóm lấp lánh bay lượn trên vườn hoa lưu ly, trông giống như một vài ánh sao đêm đang mải mê đùa nghịch. Bầu không khí này tĩnh lặng và bình yên quá, chỉ khác là lòng người lại chẳng có lấy một chút bình yên.
Tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài cánh cổng. Doanh Doanh cúi mặt, giấu đi sự mệt mỏi bên trong. Ngày tháng trước đây, nghe được tiếng động cơ xe thì cô sẽ rất vui vì anh đã về nhà. Còn bây giờ, người trở về lại chẳng phải là anh.
Vương Thừa Vũ bước xuống xe, toàn thân đều nồng nặc mùi rượu. Loạng choạng bước về phía cô, trên gương mặt vốn dĩ lạnh lùng ấy giờ lại mang theo sự khổ sở đến đáng thương.
Đứng trước mặt cô, Vương Thừa Vũ cười lạnh rồi nói.
"Cô... đã ăn gì chưa?"
"Tôi ăn rồi."
"Hừm... Hạ Doanh Doanh... cô có biết... hôm nay là ngày gì không?"
Doanh Doanh đưa đôi mắt vô cảm lên nhìn. Nhưng khi Vương Thừa Vũ nhìn thấy ánh mắt đó của cô, nụ cười của anh liền trở nên méo mó xấu xí.
"Giống... Giống lắm! Ánh mắt đó... sao lại giống cô ấy như vậy chứ."
"Vương tổng! Anh say rồi. "
"Phải! Tôi say rồi. Tôi say thật rồi."
Nói rồi anh lại bật cười, chỉ là nụ cười đó lại khiến cô cảm thấy vô cùng đáng thương.
Ngồi xổm xuống trước mặt cô,anh ngước đôi mắt mơ màng mang theo chút hơi say lên nhìn cô. Người trước mặt không phải là cô gái đó, chỉ có đôi mắt vô cảm là nhìn giống cô ấy mà thôi.
"Hạ Doanh Doanh! Cô có biết... hôm nay là ngày gì không?"
"Tôi không biết! "
"Hôm nay... là ngày sinh nhật của cô ấy."
Doanh Doanh nhíu mày khó hiểu nhìn anh. Sinh nhật của cô ấy... cô ấy mà Vương Thừa Vũ nói là ai vậy... Cô không biết.
Nhìn biểu cảm của cô, anh ta lại bật cười. Phải rồi, cô gái nhỏ trước mặt này làm sao biết cô ấy được chứ. Người con gái đó... đã mãi mãi ở lại tuổi mười chín mất rồi.
"Bỏ đi! Có nói thì cô...cũng không biết cô ấy đâu."
"Vậy anh nói với tôi làm gì? "
"Không có gì, chỉ là ánh mắt vô cảm đó của cô lại có chút giống cô ấy."
Vương Thừa Vũ nhìn cô, đôi mắt ấy vô cùng dịu dàng. Nhưng Doanh Doanh biết, ánh mắt đó không phải dành cho cô, mà là dành cho cô gái ấy, người mà anh ta luôn giữ trong lòng.
"Hạ Doanh Doanh! Cô có muốn biết tại sao... tôi lại muốn mang cô rời khỏi Mục Trì Khiêm hay không? "
Vương Thừa Vũ không mặn không nhạt mà hỏi cô, lại hỏi đúng ngay chuyện mà cô muốn biết. Qua lời của Hắc Mộc Yên Chi, Doanh Doanh chỉ biết giữa Mục Trì Khiêm và Vương Thừa Vũ có một ân oán gì đó liên quan đến em gái nuôi của Mục Trì Khiêm. Hình như... cô gái đó tên là... Phương...
"Vương Thừa Vũ, anh... đang muốn nhắc đến Phương Tuyết Anh sao?"
Câu hỏi của cô khiến anh bất động. Phương Tuyết Anh... Ba chữ đó giống như là một mũi dao nhọn cắm chặt vào tim anh. Mỗi lần nhắc đến cái tên đó, mũi dao kia như đâm đầu vào tim anh sâu thêm một chút, vết thương lòng cũng đau hơn mấy phần.
Đôi môi cố kéo ra một nụ cười xấu xí, Vương Thừa Vũ vờ như không quan tâm mà hỏi lại cô.
"Cô biết được từ đâu?"
Quả nhiên... Quả nhiên cô gái trong lời nói của anh ta chính là người tên Phương Tuyết Anh đó. Chỉ là giữa anh và cô ấy, đến cùng là có mối quan hệ như thế nào... Tại sao khi nhắc đến cô ấy, Vương Thừa Vũ lại có vẻ khổ sở đến vậy?
Con người vốn rất giỏi diễn xuất, nhưng từ trong ánh mắt của anh ta, Doanh Doanh có thể cảm nhận được nỗi đau đó chân thật vô cùng. Đặc biệt là khi nghe đến cái tên đó, đôi mắt vốn lạnh lùng ấy lại trở nên vô cùng dịu dàng. Chỉ là... chỉ là trong nét dịu dàng đó, lại có một loại cảm giác rất đau lòng...
"Hạ Doanh Doanh, cô làm sao lại biết đến cô ấy?"
"Tôi... chỉ nghe kể lại thôi. Vương Thừa Vũ, chẳng phải anh chính là người đã hại chết cô ấy sao?"
"Không phải... Tôi không có hại chết cô ấy."
Vương Thừa Vũ giống như mất kiểm soát, anh ta tức giận gào lên trong sự tuyệt vọng đến đáng thương. Doanh Doanh bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình, cô hoảng sợ mà đứng bật dậy rồi vội vã đứng ra xa.
Hắc Mộc Yên Chi từng nói, Phương Tuyết Anh là người em gái mà Mục Trì Khiêm yêu thương nhất. Cô ấy còn nói, Vương Thừa Vũ là một người vì để đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Còn về chuyện của Phương Tuyết Anh, cô cũng chỉ là nghe được qua loa vài chi tiết nhỏ mà thôi. Nhưng theo biểu hiện của Vương Thừa Vũ lúc này, Doanh Doanh có thể chắc chắn một điều rằng, giữa Mục Trì Khiêm và Vương Thừa Vũ cùng với Phương Tuyết Anh nhất định có một mối liên hệ nào đó.
Vương Thừa Vũ đã ngà ngà say, dáng người loạng choạng ngã ngồi xuống đất. Đôi mắt anh hiện rõ từng đường gân máu, trong đôi mắt sâu thẳm ấy, hình như là những giọt nước lấp lánh bên trong. Khóc... Vương Thừa Vũ vậy mà lại khóc sao...
"Vương Thừa Vũ... Anh... Không sao đó chứ?"
"Tôi không có hại chết cô ấy... Thật đó... Tôi thật sự không có mà..."
"Nhưng rõ ràng tất cả mọi người đều nói anh là người đã gián tiếp gây ra cái chết của cô ấy kia mà."
"Bọn họ thì biết gì mà nói chứ. Tôi yêu Tuyết Anh hơn cả mạng sống của mình thì sao lại nỡ lòng nào mà hại chết cô ấy chứ hả..."