Bước ra khỏi đồn cảnh sát, Lưu Diễn đã đợi anh ở bên ngoài. Vừa nhìn thấy anh, Lưu Diễn liền vội vã bước đến rồi nói.
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
"Tổng Giám đốc! Xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Đã có một công ty lớn ở Nhật chỉ động đề nghị rót vốn đầu tư vào các dự án của Mục thị."
"Là ai đứng tên?"
"Là... Vương Thừa Vũ."
Nghe đến cái tên đó, anh liền nhíu chặt mày. Anh biết rõ con người của Vương Thừa Vũ, hắn tuyệt đối không đơn giản như thế đâu. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn là có chuyện rồi...
Ngồi vào trong xe, anh bảo Lưu Diễn đưa mình về nhà. Chẳng hiểu tại sao, trong lòng anh lại luôn có một cảm giác bất an vô cùng. Anh sợ... Sợ cô gái đó lại làm ra chuyện ngu ngốc...
Chiếc xe dừng lại trước cổng, Mục Trì Khiêm vội vã mở cổng đi vào trong. Cả căn nhà chỉ có ánh đèn le lói của ánh đèn ngủ hắt ra. Chạy vội vào trong, anh nhìn thấy cô đang ngồi trên chiếc ghế sofa, gương mặt xinh đẹp ngước lên nhìn anh rồi nở nụ cười. Chỉ là nụ cười của cô lại mang theo chút gì đó buồn đến nao lòng.
"Doanh Doanh... "
"Anh về rồi."
Cô đứng dậy, chạy về phía anh rồi nhào vào vòng tay vững chắc ấy để mong tìm được hơi ấm quen thuộc kia. Vùi mặt vào lòng anh, cô lặng lẽ rơi nước mắt, mím chặt môi cố giấu đi tiếng nấc nghẹn bên trong. Lần này thôi, cô muốn ôm anh thật chặt. Lần này thôi, cô muốn ôm lấy anh thật lâu. Chỉ lần này thôi, rồi ngày mai cô trả anh về cho cô ấy.
Mục Trì Khiêm im lặng ôm lấy đôi vai nhỏ nhắn của cô. Anh cảm nhận được, cô của hôm nay có gì đó không được ổn lắm. Đưa tay đẩy nhẹ cô ra, anh nhìn thấy đôi mắt cô ươn ướt.
"Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không có gì! Nhìn thấy anh trở về, em vui quá thôi."
"Doanh Doanh..."
"Thật mà! Anh đi tắm đi, chúng ta... đi ăn có được không?"
Mục Trì Khiêm muốn nói thêm điều gì đó, chỉ là khi nhìn vào trong đôi mắt xinh đẹp của cô, lời trong lòng cũng không thể thốt lên thành lời. Ôm chặt lấy thân người nhỏ nhắn ấy vào lòng, anh dịu dàng hôn lên môi cô. Nụ hôn mang theo sự nhung nhớ và cả tình yêu mà anh dành cho cô nữa.
Doanh Doanh không đẩy anh ra, cô cứ im lặng để cho anh hôn như thế. Bàn tay cô nắm lấy vạt áo anh, mí mắt khép hờ ép cho dòng chất lỏng ấm nóng kia chảy ra. Nước mắt của cô mang theo vị mặn chảy chạm vào môi khiến anh giật mình. Đẩy nhẹ cô ra, anh lo lắng hỏi.
"Nói anh biết đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Cô khẽ lắc đầu, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười mà trả lời anh.
"Đã nói là không có gì rồi mà. Em... chỉ nhớ anh thôi."
"Em nói dối."
"Thật mà! Anh mau đi tắm đi, em đói rồi."
Anh nhíu chặt mày lặng lẽ nhìn cô. Rõ ràng là trong đôi mắt xinh đẹp ấy đang che đậy một điều gì đó, một điều gì đó mà có lẽ cô không muốn để cho anh biết... Nếu như cô đã không muốn nói, anh có hỏi thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa thì câu trả lời cũng chỉ có một mà thôi. Vậy nên anh cũng thôi không hỏi nữa. Đợi đến thời điểm, cô sẽ tự mình nói ra mà thôi.
Khẽ thở một hơi dài, anh đi lên tầng vào phòng tắm. Đến lúc anh trở ra đã nhìn thấy cô một thân váy áo lộng lẫy đang ngồi đợi anh.
"Xong rồi sao?"
Doanh Doanh mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhìn anh rồi hỏi. Mục Trì Khiêm bước về phía cô rồi gật đầu.
"Xong rồi!"
"Vậy đi thôi! Hôm nay... em muốn chúng ta cùng trải qua một đêm thật đẹp."
"Được! Em muốn thế nào cũng đều sẽ nghe theo em."
Cô im lặng nhìn anh thật lâu rồi bất ngờ hôn lên môi anh một cái. Chỉ là nụ hôn ấy lại khiến cho lòng anh bứt rứt không yên. Hình như... có chuyện gì đó rất quan trọng sắp sửa xảy ra rồi.
Lái xe đưa cô rời đi, bầu không khí trên xe lại càng khiến trái tim anh như thắt lại. Cô ngồi bên cạnh anh, đôi mắt lơ đãng nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Vẻ trầm tư ấy, thật khiến cho anh lo lắng đến sắp phát điên lên rồi.
Bàn tay to lớn đưa sang nắm lấy tay cô, anh nhỏ giọng năn nỉ.
"Doanh Doanh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói cho anh biết đi được không?"
Cô nhìn anh rồi mỉm cười, vẫn là nụ cười buồn mang theo nét sầu não ấy mà trả lời anh.
"Ông xã à! Anh có thể... ở bên cạnh em trong ba ngày có được không?"
"Được! Không chỉ ba ngày, mà ngày dài tháng rộng của sau này anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em."
"Không! Trong ba ngày này... em muốn anh bỏ hết tất cả, cùng em đi đến những nơi mà em thích có được không?"
"Doanh Doanh! Em đang giấu anh chuyện gì, tại sao lại không nói với anh?"
Cô không trả lời mà chỉ im lặng nhìn anh. Nơi khóe mắt cay cay, cô không nhịn được mà rơi nước mắt. Cô chỉ muốn ở cạnh anh, chỉ muốn cùng anh trải qua ba ngày vui vẻ trọn vẹn ấy thôi mà cũng không được sao...
"Anh... Hết thương em rồi."
Nhìn cô rơi nước mắt, anh xót chết đi được. Đưa tay lên lau nước mắt cho cô, anh liền dỗ dành.
"Làm gì có chứ! Anh vẫn thương em mà."
"Anh nói thương em... vậy mà chỉ đưa em đi chơi ba ngày thôi cũng không được sao?"
"Được được! Em muốn là được."
Nhìn bộ dạng của anh, cô lại bật cười. Nói sao ấy nhỉ, anh đây đúng kiểu ngông cuồng với cả thế giới, chỉ dịu dàng với mỗi mình cô thôi...
Bàn tay mềm mại đưa lên véo nhẹ má anh, cô chu môi lên rồi cười nói.
"Vậy mới ngoan chứ! Yêu ông xã nhiều!"
"Thật không?"
"Thật mà! Yêu lắm."
"Vậy hôn một cái."
"Được! "
Cô chồm người sang hôn lên môi anh. Ngay khoảnh khắc này đây, Doanh Doanh chỉ ước sao cho thời gian có thể như vại, để cô tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc này có được không...