Chuyện này hình như đang càng lúc càng phức tạp. Mục Trì Khiêm nhìn Diệp Lang Quân rồi lại quay sang nhìn người tên là Lý Tuệ Anh kia. Trước mắt họ giống như một cái bùng bịn, đi mãi đi mãi cũng không tìm được lối ra.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Diệp Lang Quân, Lý Tuệ Anh liền buông tay Doanh Doanh lại ra. Bà đứng dậy rồi đi đến trước mặt người thanh niên ấy.
“Diệp Lang Quân… Tôi thật sự không phải Lý Chiêu Anh.”
Diệp Lang Quân nhếch môi lên cười, đôi mắt lạnh lùng giờ lại càng lạnh hơn thêm mấy phần.
Khó khăn lắm anh mới tìm được bà. Bây giờ bà lại nói, bản thân mình không phải Lý Chiêu Anh. Thử hỏi anh có thể tin được hay không đây.
“Cô đừng trốn tránh nữa! Tôi đã cho người điều tra kỹ rồi. Tôi cũng không trách gì cô cả, chỉ cần có nói cho tôi biết em gái của tôi đang ở đâu mà thôi.”
“Xin lỗi! Cô đang nói thật đó. Cô không phải Lý Chiêu Anh đâu mà.”
“Đủ rồi đó! Cô đừng đùa nữa. Cô có biết tôi đã phải vất vả thế nào mới có thể tìm được cô không?”
Lý Tuệ Anh thở dài, đôi mắt buồn buồn nhìn vào gương mặt của cậu thanh niên ấy.
“Nếu như cậu không tin thì có thể hỏi ông ấy.”
“Đúng vậy đó! Cô ấy không phải Lý Chiêu Anh mà là Lý Tuệ Anh.”
Nhận được lời xác thực của Trịnh Chí Hùng, anh giống như hoàn toàn sụp đổ. Diệp Lang Quân lúc này đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi. Vất vả suốt bao nhiêu năm trời, khó khăn lắm mới có được chút hi vọng. Vậy mà bây giờ người ta lại nói với anh là không phải… vậy thì những cố gắng của anh đều đổ sông đổ biển cả sao.
“Mẹ à! Con cũng đang rất thắc mắc… Nếu mẹ không phải là Lý Chiêu Anh vậy thì tại sao…”
Lý Tuệ Anh Đương nhiên nghe hiểu Mục Trì Khiêm đang muốn hỏi chuyện gì. Bà cúi mặt xuống, hít vào một hơi thật sâu rồi nhỏ giọng trả lời.
“Lý Chiêu Anh… đã chết ngay từ khi bắt em gái của cậu ấy đi rồi.”
Một câu trả lời khiến những người có mặt trong phòng đều phải hoang mang. Nếu như Lý Chiêu Anh đã chết vậy thì em gái của Diệp Lang Quân đến cuối cùng là đang ở đâu?
Mục Trì Khiêm càng lúc càng thấy khó hiểu. Nếu như bà đã không phải là Lý Chiêu anh vậy hà cớ gì lại phải sống trong danh nghĩa của bà ấy?
Lúc mới đầu, anh còn tưởng Doanh Doanh là em gái của Diệp Lang Quân. Còn bây giờ, anh thật sự không tìm được lối thoát nữa rồi. Muốn biết tất cả mọi chuyện, e là chỉ có thể thẳng thắn hỏi bà ấy mà thôi.
“Diệp Lang Quân! Cậu đừng lo. Em gái của cậu vẫn bình an yên ổn.”
Nghe bà nói, Diệp Lang Quân giống như người ở trong vực thẳm tăm tối nhìn thấy chút ánh sáng le lói nơi cuối con đường. Anh đưa ánh mắt nhìn bà rồi gấp gáp hỏi.
“Cô nói thật sao? Em gái của tôi vẫn còn sống sao?”
“Cô nói thật đó! Em gái của con vẫn còn sống.”
“Vậy thì cô nói cho tôi biết đi, nó đang ở đâu? Xin cô! Cầu xin cô…”
“Chuyện này… thật ra… em gái của cậu là Hạ An An.”
“Hạ An An sao? Mẹ à… con thật sự không hiểu được nữa rồi. Tại sao mọi chuyện lại rắc rối đến như vậy? Hạ An An sao lại có thể là em gái của Diệp Lang Quân?”
Lý Tuệ Anh thở dài, đôi mắt buồn buồn nhìn sang Mục Trì Khiêm rồi nhỏ giọng đáp.
“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm. Nếu muốn nói rõ mọi ngọn ngành thì phải bắt đầu từ chuyện của hơn hai mươi năm về trước…
Lý Tuệ Anh nhìn Diệp Lang Quân, đôi mắt dịu dàng như đang nhìn vào một khoảng không mông lung vô tận. Ở nói đó, từng chút từng chút một những chuyện đau lòng trong quá khứ như đang tái hiện lại trong mắt của bà.
Hai mươi năm trước…
Lý Tuệ Anh cũng vừa mới sinh được hơn tám tháng. Nhìn hai bé con đang say giấc trong chiếc nôi nhỏ mà trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc không nguôi. Bên ngoài trời mưa vẫn rơi lách tách, Trịnh Chí Hùng đi hơn nửa tháng vẫn chưa thấy về. Một mình cô ở nhà chăm con lại cứ thấy bức rức lo lắng không yên.
Hơn ai hết, cô biết chồng mình làm công việc gì. Cho nên mỗi lần chồng ra ngoài, cô đều cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tiếng chuông cổng vang lên inh ỏi. Lý Tuệ Anh vội vã che ô chạy ra khỏi nhà. Khi cánh cổng mở ra, người xuất hiện trước mặt khiến trái tim cô giống như roi tõm xuống đất.
“Lão…Lão Tứ! Xảy… Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lão Tứ- Vũ Nhật Lăng là anh em kết nghĩa của Trịnh Chí Hùng. Hắn cùng với hai người nữa là Lăng Duật và Kiều Ái Liên, bốn người họ lập ra một băng nhóm với tên gọi Tứ Thiên Vương. Băng đảng của họ có thể nói là thế lực vô cùng lớn, đàn em dưới trướng lên đến cả vài trăm người. Cũng vì thế lực của họ quá lớn nên không thoát khỏi sự dòm ngó của kẻ bề trên.
Cũng giống như chuyến đi lần này, họ đến căn cứ của ông trùm trong thế giới ngầm để qui thuận. Vậy nhưng không ngờ tới… lại lành ít dữ nhiều.
Vũ Nhật Lăng toàn thân bê bết máu. Nước mưa xối xuống càng khiến cho vết thương trên người lộ rõ hơn. Lý Tuệ Anh nhìn thấy một màn này, toàn thân đều đã run rẩy. Cô dường như sắp đứng không vững nữa rồi.
Đưa tay đỡ lấy người trước mặt, cô run giọng hỏi.
“Lão Tứ, xảy ra chuyện gì? Chí Hùng đâu?”
Vũ Nhật Lăng nén lại cơn đau từ những vết thương trên người, anh siết chặt tay cô rồi gấp gáp nói.
“Chị dâu! Mau mang hai đứa nhỏ chạy đi. Đại ca… xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện… Xảy chuyện gì? Tại sao… Tại sao lại phải chạy?”
“Lão già đó chơi khăm, ông ta muốn diệt cả Tứ Thiên Vương để tránh hậu họa về sau.”
“Cái gì chứ? Sao lại như vậy? Vậy…”
“Chị đừng lo! Em và đại ca cùng lão nhị và Tam tỉ đều đã chạy thoát. Nhưng vì bị truy đuổi quá ráo riết nên đại ca và hai người họ đã để em về đây… Chị dâu… không còn nhiều thời gian nữa… bọn chúng sắp đến rồi.”
“Vậy… Bây giờ phải làm sao đây?”
“Đại ca dặn em phải đưa chị… đi khỏi đây ngay. Nếu đại ca an toàn, anh ấy sẽ tìm chị.”
Mặc dù rất lo lắng cho chồng nhưng cô biết, nếu bây giờ cô đi tìm anh thì chỉ làm anh thêm vướng bận mà thôi. Đắn đo một lúc, Tuệ Anh gật đầu.
“Chú đợi một chút, chị vào lấy ít đồ rồi sẽ ra ngay.”
Vũ Nhật Lăng đứng canh trước cổng mà trái tim như treo ngược lên đầu. Bản thân anh sống chết thế nào cũng không quan trọng. Chỉ cần chị dâu và hai đứa bé được bình an là đủ rồi.
Vậy nhưng ông trời vẫn rất thích làm khó người khác. Ngay lúc Tuệ Anh và Nhật Lăng vừa chạy được một đoạn thì đám người kia liền đuổi tới rồi…