Mục Trì Khiêm đứng trước cửa phòng bệnh, đôi mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh. Ngay lúc này đây, trong lòng anh đang vô cùng tức giận. Chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi bốn giờ, cô dâu của anh đã không còn nhận ra người chồng sắp cưới là anh nữa. Thử hỏi, làm sao anh có thể bình tĩnh được…
Sau khi bác sĩ rời đi, Mục Trì Khiêm quay sang túm lấy cổ áo của Lục Thiếu Vũ, anh mắt giận dữ mang theo một tia chết chóc, anh lạnh giọng nói với người kia.
“Chẳng phải cậu nói là chỉ có tác dụng trong ba tháng thôi sao? Tại sao bây giờ lại thành ra như thế này hả?”
Ngay lúc này đây, Lục Thiếu Vũ cũng không biết phải giải thích thế nào. Có chăng thì chính là do tên bác sĩ kia đã lừa Trịnh Ngọc Bích mà thôi. Hắn ta nói thuốc đã qua kiểm nghiệm, vậy mà…
Nhắm mắt lại kìm nén sự bất lực của mình xuống, Lục Thiếu Vũ nhỏ giọng trả lời.
“Chúng tôi cũng là bị người khác lừa mà thôi. Hắn nói thuốc đã qua kiểm nghiệm, không ngờ là vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.”
“Một câu bị lừa của các người thì liền muốn cho qua mọi chuyện hay sao?”
“Lời tôi nói hoàn toàn là sự thật. Anh tin hay không… tôi không quan tâm.”
Mục Trì Khiêm buông cổ áo Lục Thiếu Vũ ra, vậy nhưng bàn tay của anh lại đưa lên bóp chặt lấy cổ của người trước mặt. Dùng lực một chút, anh giống như muốn bóp chết Lục Thiếu Vũ ngay lập tức.
“Tôi đã làm gì mà các người lại đối xử với tôi như vậy?”
“Xin lỗi… “
“Tôi không cần lời xin lỗi của cậu. Tôi muốn cậu phải nhớ cho kỹ, nếu như cô ấy không bao giờ nhớ lại được nữa… thì các người cũng đừng mong được sống một ngày yên ổn. “
“Nói rồi, anh buông người kia ra. Xoay người lạnh lùng mở cửa đi vào phòng, ngồi xuống bên giường bệnh của cô, bàn tay ấm áp sẽ đưa ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy. Mục Trì Khiêm ngay lúc này thật sự là sắp khóc đến nơi rồi. Anh không sợ trời không sợ đất, cũng chưa từng bị khuất phục trước mặt ai. Bất kể xảy ra chuyện gì, dù có khó khăn hay nguy hiểm đến mức nào, anh cũng có thể không để tâm đến. Vậy nhưng ngay lúc này đây, trái tim anh thật sự là vỡ nát cả rồi.
Đưa bàn tay nhỏ nhắn ấy đặt lên môi mình, Mục Trì Khiêm khẽ hôn lên đó. Đôi mắt nhìn cô dịu dàng lại ẩn chút gì đó đau
“Hạ Doanh Doanh… lỡ như cả đời này em đều không thể nhớ ra anh… vậy thì anh biết phải sống tiếp như thế nào đây?”
Anh chưa từng nghĩ tới, hay nói đúng hơn là không dám nghĩ tới. Bởi lẽ…nó quá đau lòng, vượt khỏi tầm kiểm soát của anh rồi.
Chỉ mới vừa lúc nãy, khi nghe cô hỏi anh là ai…
Chỉ là ngay lúc nãy, khi biết cô không nhận ra mình…
Chỉ là vừa ngay lúc nãy, nghe bác sĩ nói cô có khả năng sẽ quên hết toàn bộ ký ức…
Chỉ ngay lúc nãy thôi, trái tim anh đã đau đến mức không thở được rồi. Quãng đời còn lại, nếu như cô không còn nhận ra anh, không còn yêu anh, không còn ở bên cạnh anh nữa thì chắc có lẽ…anh thật sự sẽ điên mất.
“Doanh Doanh… đừng quên anh… đừng quên anh có được không… Xin em… Anh cầu xin em đó…”
Mục Trì Khiêm anh chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai. Vậy nhưng ngay lúc này đây, anh lại hèn mọn mà nhỏ giọng cầu xin cô. Cầu xin cô đừng quên anh…
[…]
Chiếc xe cấp cứu dừng lại trước cửa bệnh viện. Một nhóm y tá và bác sĩ đã đứng đợi sẵn trước cửa. Ngay khi cánh cửa xe cấp cứu vừa mở ra, bọn họ lập tức đẩy người kia vào bên trong.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Trịnh Ngọc Bích ngồi bịch xuống chiếc ghế chờ trước cửa phòng. Đôi mắt của cô vô hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khép chặt, cô cảm thấy vô cùng khó thở.
Đưa hai bàn tay của mình lên nhìn máu của anh vẫn còn dính đầy trên tay, cô nhớ lại khoảnh khắc khi cô cầm dao đâm vào ngực anh… trái tim cô giống như bị ai đó bóp nghẹn. Cô khóc… Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp ấy, tiếng nấc nghẹn cứ thế mà chôn chặt nơi cổ họng khiến cô cảm thấy thật sự là sắp không thở được nữa rồi. Nếu như… Nếu như chẳng may anh xảy ra chuyện gì đó, cô thật sự không dám nghĩ đến chuyện tiếp theo.
Tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên, vậy nhưng Ngọc Bích cũng chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến. Đối với cô mà nói, ngay lúc này đây, sự an nguy của anh mới là quan trọng nhất. Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì đó thì cô chắc… cũng sẽ đi theo anh mất thôi.
Hai bàn tay siết chặt vào nhau, cô cảm nhận rõ sự run rẩy dâng lên từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng mình. Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa reo lên, Ngọc Bích trong vô thức mà lấy ra nhìn. Khi thấy dãy số hiển thị trên màn hình cuộc gọi đến, cô run rẩy nhấn nút nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng trầm ấm của một người đàn ông đứng tuổi mà khi vừa nghe xong, cô lại chẳng chút chần chừ mà òa lên khóc nức nở…
“Ba ơi…”
“Ngọc Bích! Xảy ra chuyện gì? Con đang ở đâu… Tại sao con lại khóc?”
Trịnh Chí Hùng ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng khóc của con gái mình thì trong lòng liền trở nên vô cùng kích động. Ông liên tục hỏi cô đang ở đâu, xảy ra chuyện gì… Nhưng đáp lại câu hỏi của ông vẫn chỉ là tiếng khóc của Trịnh Ngọc Bích.
Tuệ Anh ngồi bên cạnh, nghe thấy tiếng khóc của cô, trong lòng cũng hoảng lên. Đưa tay ôm lấy cánh tay của Trịnh Chí Hùng, bà nhìn ông bằng đôi mắt lo lắng rồi hỏi.
“Xảy ra chuyện gì? Trí Hùng… con bé đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh cũng không biết nữa, nó không trả lời.”
“Ba ơi… con đang ở bệnh viện.”
Ngọc Bích nức nở lên tiếng trả lời. Nghe xong câu trả lời của cô, trái tim của hai người bỗng nhiên thắt lại. Lý Tuệ Anh giành lấy điện thoại từ tay Trịnh Chí Hùng rồi gấp gáp hỏi.
“Ngọc Bích… Con… Con đang ở bệnh viện nào? Con xảy ra chuyện gì rồi?”
“Con… Con đang ở bệnh viện Nhân Ái.”
“Được rồi! Con ở yên đó đi, ba mẹ sẽ đến ngay.”
Tắt điện thoại, Trịnh Trí Hùng và Lý tuệ Anh liền lập tức ra khỏi nhà. Chiếc xe sang trọng của Trịnh Chí Hùng đã đợi sẵn trước con ngõ nhỏ, hai người cứ thế mà lên xe đi về phía bệnh viện Nhân Ái.
Vào đến bệnh viện, hai người liền lập tức chạy đến phòng cấp cứu. Nhìn thấy Ngọc Bích ngồi trên ghế, toàn thân đều dính đầy máu, Lý Tuệ Anh run rẩy đến mức không thể đi nổi nữa rồi. Trịnh Chí Hùng phải dìu bà đi về phía cô.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Lý Tuệ Anh run rẩy nắm lấy bàn tay của Ngọc Bích rồi hỏi.
“Xảy ra chuyện gì… Tại sao… trên người con lại dính đầy máu như vậy?”
Trịnh Ngọc Bích ngơ ngác nhìn người vừa mới lên tiếng, cô rút tay mình lại rồi hỏi.
“Bà là ai?”
Lý Tuệ Anh đau lòng đến mức rơi nước mắt. Bà nhìn cô với đôi mắt dịu dàng mang theo cả chút xót xa mà trả lời.
“Ngọc Bích… mẹ… là mẹ của con đây.”