• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Yến không trả lời, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. Doanh Doanh cũng không chịu thua, cô cứ đứng đó mà đối chọi với ánh mắt của cô ta.

Hít một hơi thật sâu, Cao Yến nói.

“Nếu đã biết rõ thân phận, vậy mà lại còn muốn trèo cao?”

Doanh Doanh đương nhiên biết cô ta đang muốn nói gì. Vậy nhưng cô lại không hề tức giận. Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp một cái, cô mỉm cười trả lời người kia.

“Tôi không biết… Cao tiểu thư đây đang muốn nói gì.”

“Nói gì sao? Hạ Doanh Doanh! Tôi thật sự muốn tháo chiếc mặt nạ của cô xuống, để xem cô xinh đẹp đến nhường nào mà lại có thể câu dẫn được anh ấy.”

“Xinh đẹp… Tôi không xinh đẹp bằng cô, càng không có câu dẫn anh ấy.”

“Hạ Doanh Doanh! Cô đừng đắc ý, anh ấy đối với cô cũng chỉ là vui vẻ qua đường mà thôi. Tới lúc anh ấy chơi chán, nhất định sẽ đá cô đi.”

Doanh Doanh nghe xong thì chỉ biết thầm than trong lòng. Tại sao mấy cô tiểu thư này lại ngu ngốc quá vậy chứ? Vì một người đàn ông mà đứng đây la lối, không thấy buồn cười lắm hay sao…

“Cao tiểu thư! Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

“Rốt cuộc cô có điểm nào hơn tôi kia chứ?”

“Tôi không có điểm nào hơn cô cả. Chỉ là hơn ở chỗ… anh ấy thích tôi không thích cô.”

Cao Yến bị Doanh Doanh chọc cho tức điên lên rồi. Cô ta nghiến răng, cố kiềm nén sự tức giận của mình nhưng vô ích. Cuối cùng thì vẫn bộc lộ bản chất thật của mình.

“Hạ Doanh Doanh! Để tao xem, đằng sau lớp mặt nạ đó, gương mặt của mày xấu xí như thế nào.”

Nói rồi, cô ta liền xông về phía cô. Doanh Doanh bị tấn công bất ngờ, chỉ có thể nhanh chóng né đi. Điều này càng khiến cho Cao Yến tức giận, cô ta càng quyết tâm phải làm cô bẻ mặc.

Một cuộc xô xát xảy ra thu hút tất cả những người có mặt ở buổi dạ tiệc này. Họ đứng vây quanh hai cô gái, ánh mắt tò mò đợi xem không kịch hay…

[…]

Trong một căn phòng VIP của nhà hàng…

Mục Trì Khiêm và Mục Triết Hàn đứng đó, đối diện với Mục lão gia đang ngồi trên chiếc ghế sofa.

Nâng mí mắt lên nhìn về phía hai người, ông cụ lạnh nhạt nói.

“Giữa một đám đông người, lại thẳng thừng đối chọi nhau. Hai đứa cảm thấy vui lắm đúng không?”

Không ai lên tiếng trả lời. Mục Trạch Đông nhíu mày, ánh mắt tức giận lớn tiếng quát.

“Lúc nãy chẳng phải là to tiếng lắm sao? Bây giờ câm hết rồi hả?”

“Mục Trì Khiêm! Cô gái đó là ai? Con đưa cô ta tới đây để làm gì?”

Nghe ông hỏi, anh lơ đãng nhìn ông, trong đôi mắt không để lộ bất kì một loại cảm xúc nào. Thái độ này của anh, càng khiến cho Mục Trạch Đông bực tức trong lòng.

Đập mạnh tay xuống bàn, ông lớn tiếng quát.

“Mục Trì Khiêm! Con có nghe ta hỏi cái gì hay không hả?”

“Nghe rồi! Con không có điếc.”

“Vậy thì trả lời đi. Cô ta là ai?”

“Chẳng phải… ông luôn hối thúc con kết hôn sao? Cô ấy là đối tượng kết hôn của con.”

Mục Trạch Đông nghe xong, mặt liền biến sắc. Sẵn có chiếc gạt tàn thuốc trên bàn, ông tức giận, mạnh tay ném về phía anh. Mục Trì Khiêm thân thủ nhạy bén liền lập tức tránh được. Chiếc gạt tàn thuốc bay đi, va vào bức tường phía sau, vỡ tan tành rồi rơi xuống.

Chỉ tay về phía anh, Mục Trạch Đông tức giận mắng.

“Mục Trì Khiêm! Con điên đủ chưa? Nhà cao môn vọng tộc con lại không đồng ý cưới, vậy mà… vậy mà lại đi mang một đứa con gái làng chơi về để kết hôn. Con muốn chọc ta tức chết có đúng không?”

Nghe xong lời đó, đôi mắt của anh liền lập tức trở nên lạnh lẽo. Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào người trước mặt, anh lạnh giọng nói.

“Ông nội! Ông nên cẩn trọng lời nói của mình một chút. Dù sao thì cô ấy cũng là vợ sắp cưới của con. Con không thích người khác nói những lời không hay về cô ấy.”

“Được! Được lắm. Con còn dám bảo vệ cho nó nữa sao?”

“Cô ấy là vợ sắp cưới của con, không bảo vệ cô ấy… Vậy thì ông nói xem, con phải bảo vệ ai?”

Mục Trì Khiêm! Ta nói cho con biết. Ta tuyệt đối không chấp nhận một đứa con gái không sạch sẽ trở thành cháu dâu của nhà họ Mục đâu.”

“Ông không chấp nhận là chuyện của ông. Dù sao thì người lấy cô ấy là con chứ không phải ông.”

“Mục Trì Khiêm…”

“Còn nữa! Về chuyện liên hôn với Cao gia, nếu như muốn thì cứ để Mục Triết Hàn lấy Cao tiểu thư đi. Con đây không có hứng thú.”

Mục Trạch Đông bị chọc giận đến nỗi mặt đỏ lên. Ông run rẩy chỉ tay về phía anh.

“Con… Con…”

“Ông nội! Chuyện con đã quyết, hy vọng ông sẽ không nhúng tay vào. Nếu không thì đừng trách con.”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lưu Diễn đẩy cửa đi vào trong. Cúi đầu chào Mục Trạch Đông xong, anh liền đi đến bên cạnh Mục Trì Khiêm rồi nói nhỏ.

“Tổng giám đốc! Phu nhân xảy ra chuyện rồi!”

Mục Trì Khiêm nhíu mày, quay sang nhìn Lưu Diễn rồi hỏi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cao tiểu thư và phu nhân đang xảy ra xô xát ở bên ngoài.”

“Đi thôi!”

Mục Trì Khiêm xoay người muốn rời khỏi đó thì liền bị Mục Trạch Đông gọi lại.

“Ta đang nói chuyện với con, con lại muốn đi đâu?”

“Ông nội! Vợ của con không quen tới mấy chỗ đông người. Con phải đi tìm cô ấy. Tạm biệt!”

Không cho người kia cơ hội trả lời, anh liền xoay người trực tiếp rời đi. Bước ra khỏi căn phòng ấy, anh liền lạnh giọng dặn dò.

“Lập tức cho người phong toả toàn bộ lai lịch của cô ấy. Một người cũng không được biết.”

“Vâng! Tôi lập tức làm ngay.”

Ở bên trong căn phòng, Mục Trạch Đông tức giận đến mức sắp thở không ra hơi nữa rồi. Nén lại sự tức giận của mình, ông chỉ tay về Mục Triết Hàn rồi nói.

“Mau đi điều tra lai lịch của cô ta.”

“Vâng! Ông nội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK