Nghe hết câu hắn nói, đôi mắt lạnh lùng của Mục Trì Khiêm khẽ híp lại. Trong đôi mắt đó tràn ngập mùi sát khí, y như thể muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt ngay lập tức.
Gương mặt điển trai mang theo sự điềm tĩnh đến lạ lùng, anh khẽ nhếch môi cười rồi nói với Vương Thừa Vũ.
“Ý tốt của mày tao nhận không nổi. Nhưng có điều… Khuyên mày một câu thật lòng. Đồ của người khác thì đừng nên mơ mộng tới. Chơi với dao thì có ngày sẽ đứt tay.”
Vương Thừa Vũ im lặng nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Bao nhiêu năm không gặp, người ấy đã khác đi rồi. Nếu là Mục Trì Khiêm của nhiều năm trước, nghe xong mấy lời đó thì e là hắn sẽ không còn cơ hội để bước ra khỏi đây đâu.
Nghĩ lại cũng đúng, đã bao nhiêu năm trôi qua, là con người ai rồi cũng sẽ thay đổi mà thôi.
Đôi môi kéo ra một nụ cười nhạt, Vương Thừa Vũ nhìn anh rồi nói.
“Xem ra, mày quả thật rất yêu cô gái đó.”
“Nếu như mày đã biết điều đó thì hãy tránh xa cô ấy ra.”
“No! Không không! Thứ mà mày càng trân trọng thì tao lại càng muốn chà đạp. Bởi vì cảm giác khi mình thấy mày đau khổ… rất là tuyệt vời.”
“Vậy phải xem mày có bản lĩnh đó hay không.”
“Được! Vậy thì chúng ta sẽ cùng đợi xem.”
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hai người cứ thế mà đối chọi nhau. Dường như trong ánh mắt đó đều ẩn chứa sự căm ghét đến cực cùng. Ân oán năm cũ hãy còn đó, người gây ra chuyện đau lòng ấy cũng đã trở về. Lần này gặp lạ, nợ mới nợ cũ, tính luôn một lần.
“Hôm nay chỉ chào hỏi đến đây thôi. Lần sau gặp lại… sẽ là buổi họp cổ đông.”
Nói rồi, Vương Thừa Vũ xoay người rời đi. Mục Trì Khiêm đứng đó nhìn theo cái bóng dáng cao cao của hắn mà trong lòng bừng bừng lửa giận. Thật sự mà nói, anh chỉ muốn giết hắn ngay lập tức để có thể trả thù cho Tuyết Anh. Vậy nhưng… đến cuối cùng, anh lại chỉ biết bất lực mà nhìn hắn rời đi.
“Tuyết Anh! Xin lỗi, là anh hai có lỗi với em.”
Siết chặt tay thành nắm đâm, anh tức giận đấm một cái thật mạnh vào bàn. Khẽ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, anh cố gắng để trấn an bản thân mình phải thật bình tĩnh. Trận chiến thật sự chỉ vừa mới bắt đầu. Ai kiềm chế giỏi hơn thì người đó sẽ thắng.
“Vương Thừa Vũ! Lần này tao nhất định đòi lại tất cả những gì mà mày đã nợ Tuyết Anh.”
Nhất định…
Nhất định sẽ đòi không sót một chút gì.
[…]
Hoàng Hôn…
Cái tên quán có lẽ cũng đủ để nói lên hết mọi thứ. Không gian bên trong, bình yên và vắng lặng, nhẹ nhàng như một buổi chiều hoàng hôn.
Ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài là cả một vườn hoa lưu ly tím. Gió nhẹ nhàng hiu hiu thổi, tiếng nhạc dịu dàng trầm bổng mà du dương. Tất cả quyện vào nhau, tạo cho người ta cảm giác bình yên đến lạ lùng.
“Cô đợi tôi có lâu không?”
Hắc Mộc Yên Chi vừa hỏi vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện Doanh Doanh.
Nghe có tiếng nói, Doanh Doanh ngước mắt lên nhìn thì liền bắt gặp gương mặt xinh đẹp cùng phong thái dịu dàng của người kia. Nhìn cô ấy thật xinh đẹp, chẳng trách năm đó, Mục Trì Khiêm lại say đắm yêu đơn phương cô ấy.
Khẽ kéo ra một nụ cười nhạt, Doanh Doanh nhỏ giọng trả lời.
“Tôi cũng vừa đến thôi. Cô gọi chút gì đó uống đi.”
“Được!”
Hắc Mộc Yên Chi đưa tay ra dấu gọi phục vụ. Ngay lập tức, một cậu trai trẻ chạy đến cúi đầu trước mặt hai người.
“Dạ cho hỏi cô muốn dùng gì ạ?”
“Cho một ly cacao nóng.”
“Vâng! Sẽ có ngay ạ!”
Sau khi phục vụ rời đi, Hắc Mộc Yên Chi quay sang nhìn cô rồi hỏi.
“Lúc nãy cô nói…”
“Là chuyện liên quan đến Trì Khiêm. Đừng gấp, tôi sẽ nói hết toàn bộ với cô.”
“Em ấy xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừm! Cô có biết… Hắc Mộc tiên sinh đã về nước rồi không?”
Nghe Doanh Doanh hỏi, Hắc Mộc Yên khẽ nhíu mày. Anh trai của cô đã về nước rồi sao… Chuyện này… Tại sao cô lại không biết chứ?
Doanh Doanh nhìn biểu cảm của Hắc Mộc Yên Chi thì liền biết cô ấy không hề biết chuyện gì. Nói ra thì cũng đúng thôi, làm gì có người anh trai nào lại muốn cho em gái mình biết những chuyện đó chứ. Hắc Mộc Trạch cũng là một người anh trai, anh ta giấu em gái mình cũng là chuyện dễ hiểu.
“Doanh Doanh… “
Hắc Mộc Yên Chi nhỏ giọng gọi tên cô. Doanh Doanh đưa mắt nhìn cô ấy rồi khẽ mỉm cười.
“Sao vậy? “
“Cô nói anh trai tôi…”
“Mấy ngày trước anh ta đã về nước, cũng đã đến gặp Trì Khiêm.”
“Gặp… Anh ấy gặp Trì Khiêm để làm gì?”
“Cô thật sự không biết gì sao?”
Doanh Doanh không mặn không nhạt mà hỏi. Hắc Mộc Yên Chi nhíu chặt mày nhìn cô rồi trả lời.
“Tôi thật sự không biết là anh trai tôi đã về nước. Doanh Doanh, có phải anh ấy lại tìm Mục Trì Khiêm để gây sự có đúng không?”
“Anh ta nói sẽ rút toàn bộ vốn đầu tư khỏi Mục thị và bán toàn bộ số cổ phần trong tay cho Vương Thừa Vũ.”
Nghe cô nói, Hắc Mộc Yên Chi bỗng nhiên sững sờ. Rút toàn bộ vốn, bán cổ phần… như vậy chẳng phải sẽ khiến cho Mục thị rơi vào tình trạng khủng hoảng hay sao.
“Cô… Cô nói thật sao?”
“Co có muốn biết, anh ta đã đưa ra yêu cầu gì để thỏa thuận hay không?”
“Yêu cầu… Anh ấy đã yêu cầu gì?”
“Anh ta muốn chúng tôi ly hôn và để Trì Khiêm cưới cô.”