Lưu Diễn im lặng hút thuốc, làn khói mờ đục che đi hết những biểu cảm bên trên gương mặt anh. Anh giống như tách biệt với không gian xung quanh để nhốt mình vào trong một thế giới riêng biệt. Ở thế giới đó, chỉ có anh cùng với những suy nghĩ ngổn ngang của chính bản thân mình.
"Diệp Lang Quân... Leo là người em yêu nhất, dù cho anh ấy đã không còn sống trên đời này nữa thì em cũng không cho phép anh xúc phạm anh ấy."
"Phải! Em ở cạnh Lưu Diễn là vì anh ấy có gương mặt giống Leo..."
Lời cô nói lại lần nữa vang lên trong tâm trí anh. Nó như mang theo một sức mạnh vô hình nào đó, kích thích đến trái tim anh khiến nó đau như vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Cảm giác này... biết phải diễn tả thế nào đây.
Cầm chai rượu trước mặt đưa lên, anh chưa kịp uống thì cổ tay đã bị ai đó giữ lại. Ngẩng mặt lên nhìn, gương mặt quen thuộc của Trân Trân xuất hiện trong tầm mắt anh.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người đối diện nhau, trong nhất thời anh cũng không biết nên phản ứng thế nào cho đúng. Ngay lúc này đây, anh thật sự không muốn nhìn thấy cô một chút nào. Anh sợ... sợ bản thân không thể kiềm chế được mà nói ra những lời tổn thương cô.
"Đừng uống nữa, chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Tâm trạng của anh hôm nay không tốt lắm. Để khi khác rồi nói."
"Không được! Em muốn nói chuyện với anh."
"Nhưng anh không muốn. Anh... Hôm nay anh chỉ muốn say thôi, có chuyện gì để khi khác rồi nói."
"Lưu Diễn..."
"Anh không muốn nhìn thấy em, em đi đi."
Lưu Diễn tức giận quát cô, Trân Trân im lặng nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia sợ hãi.
"Lưu Diễn... Anh... Anh quát em sao?". Tr𝐮𝓎ện ha𝓎? Tì𝑚 nga𝓎 𝐭rang chính { Trù𝑚Tr𝐮 𝓎ện.Vn }
"Xin lỗi! Anh không cố ý."
"Trước đây, anh chưa từng lớn tiếng với em. Dù có xảy ra chuyện gì anh cũng không bao giờ lớn tiếng với em kia mà."
"Trân Trân, anh xin lỗi. Tâm trạng anh không tốt lắm."
"Lưu Diễn, chúng ta về nhà trước được không? Em... Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh."
Lưu Diễn không trả lời, anh im lặng nhìn cô thật lâu. Mãi một lúc sau, anh mới cúi mặt nhìn xuống, trên môi kéo ra một nụ cười nhạt, anh trầm giọng mà nói với cô.
"Diệp Trân Trân, chúng ta... chia tay đi."
Trân Trân lặng người trước câu nói của anh. Cô im lặng không chút phản 6, thật lâu sau cô mới mỉm cười rồi nói với anh.
"Anh... Anh đừng đùa nữa. Em biết, em biết anh giận em nhưng mà... nhưng mà chúng ta..."
"Chúng ta chia tay đi, anh không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa."
"T... Tại sao chứ? Em... em yêu anh nhiều như vậy, tại sao..."
"Diệp Trân Trân... anh là Lưu Diễn không phải Leo. Em yêu Leo chứ không yêu anh."
Trân Trân lặng người nhìn anh, quả nhiên là lúc nãy anh đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa cô và Diệp Lang Quân. Vậy nhưng... anh chỉ nghe được một nửa, một nửa còn lại anh vẫn chưa nghe hết kia mà.
"Lưu Diễn, anh nghe em nói đi được không. Mọi chuyện không phải như vậy đâu."
"Trân Trân! Anh muốn yên tĩnh một mình, em đừng làm phiền anh nữa có được không?"
"Lưu Diễn... "
"Em về đi!"
Lưu Diễn dựa lưng vào ghế, đôi mắt lạnh lùng mang theo sự mệt mỏi mà nhắm lại. Trân Trân nhìn anh, cô cũng chẳng dám buông lời trách móc. Bởi lẽ, ai nghe những lời đó cũng sẽ cảm thấy đau lòng, cũng sẽ tổn thương.
Ngồi xuống bên cạnh anh, cô đưa tay chạm vào gương mặt ấy. Nó có đôi phần rất giống Leo nhưng dĩ nhiên người trước mặt này không phải là Leo. Leo là một chàng trai năng động, hoạt bát lại rất biết nói những lời ngọt ngào, còn Lưu Diễn thì không.
Lưu Diễn là người trầm tính, luôn mang theo gương mặt lạnh lùng. Anh ít nói, ít cười lại càng không biết nói mấy lời ngon ngọt để dỗ dành cô. Vậy nhưng thay vì những lời nói có cánh, những câu hứa hẹn hoa mỹ, anh lại luôn cố gắng dành cho cô tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất. Chỉ cần là điều cô muốn, anh nhất định đều sẽ cho cô.
"A Diễn! Xin lỗi."
"Vì chuyện gì?"
"Anh đều đã nghe rồi mà. Em xin lỗi!"
"Xin lỗi... Hai từ xin lỗi đó có thể giúp anh quên được những lời mà anh đã nghe không?"
"A Diễn..."
"Anh mệt rồi! Em về đi, có chuyện gì thì khi khác lại nói."
"Lưu Diễn!"
Giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên khiến cả anh và cô đều cùng đưa mắt nhìn về phía cô gái ấy. Cô ấy có mái tóc màu bạc, đôi mắt to tròn, nước mắt trắng hồng cùng gương mặt vừa thoạt nhìn đã khiến người ta thấy thích. Đi vội về phía hai người, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, để lộ chiếc răng khểnh trông vô cùng đáng yêu.
"Lưu Diễn, là cậu thật sao?"
"A My! Cậu về nước từ lúc nào vậy?"
"Tôi vừa mới về hai hôm trước. Vừa định hôm nào rảnh sẽ đi tìm cậu, không ngờ lại gặp cậu ở đây. Chúng ta đúng là có duyên quá nhỉ?"
"Bao lâu rồi, cậu vẫn không thay đổi gì cả."
A My nhìn anh rồi mỉm cười. Trân Trân ngồi đó, lặng lẽ quan sát biểu cảm của cả hai. Trong đôi mắt xinh đẹp của A My, cô nhìn thấy có một sự lưu luyến cùng tiếc nuối khi cô ấy nhìn vào anh. Giữa hai người họ chắc chắn là có quan hệ gì đó.
A My khẽ chớp mắt, lúc này đây cô ấy mới nhận ra được sự tồn tại của cô. Chăm chú nhìn cô thật lâu, A My nhỏ giọng hỏi Lưu Diễn.
"Cô ấy là bạn gái của cậu sao?"
Lưu Diễn không trả lời, anh im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó. Gương mặt lạnh lùng ấy bỗng kéo ra một nụ cười, câu trả lời của anh khiến Trân Trân gần như chết lặng.
"Vài tiếng trước cô ấy là bạn gái của tôi. Còn bây giờ có lẽ sắp không phải nữa rồi."
"Vậy sao? Lần này trở về tôi còn ôm mộng sẽ tỏ tình với cậu. Bây giờ xen ra là không còn cơ hội nữa rồi."
"Cậu đừng đùa nữa."
"Chẳng lẽ bao nhiêu năm chúng ta quen biết nhau, tình cảm của tôi dành cho cậu, cậu không cảm nhận được sao?"
"A My..."
"Ha... Bỏ đi! Bây giờ cậu cũng có bạn gái rồi. Chúng ta đã định kiếp này chỉ có thể là bạn bè mà thôi."
"Ừm! Sao cũng được."
"Đi thôi! Uống vài ly không? Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu."
Lưu Diễn nhìn A My, trong đôi mắt anh xuất hiện vô vàn cảm xúc phức tạp. Chần chừ đôi chút, cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý.
Trân Trân vẫn yên lặng ngồi đó, khi thấy anh đứng dậy muốn rời đi, cô mới níu lấy tay áo anh lại. Ngẩng mặt lên nhìn anh, cô không mặn không nhạt mà hỏi.
"Cô ấy là ai?"
"Cô ấy là A My. Cũng là người mà anh từng rất thích."
"Lưu Diễn, chúng ta về nhà đi."
"Em về trước đi."
"Anh... không còn yêu em nữa sao?"
"Ưm muốn nghĩ thế nào cũng được."
Trân Trân nhìn anh, cô cố gắng kéo ra một nụ cười gượng. Đôi mắt xinh đẹp giờ đang đỏ hoe, vài giọt lấp lánh đọng lại nơi khóe mắt.
"Nếu như hôm nay anh đi cùng cô ấy, vậy... chúng ta chia tay đi."
"Tùy em."
Nói rồi, anh xoay người rời đi, bỏ lại cô ngồi đó với muôn ngàn những cảm xúc không tên. Tùy cô... ừ thì tùy cô. Có lẽ hai người thật sự phải dừng lại ở đây rồi.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy ra. Đoạn tình cảm này, cô thật sự là không nỡ buông tay...