Nghe cô nói Hạ An An liền lập tức phùng mang trợn má nhìn cô.
“Cái con bần tiện kia, mày vừa nói gì vậy hả?”
Doanh Doanh nhìn bộ dạng hung dữ của cô ta càng nhìn lại càng thấy buồn cười. Trên môi kéo ra một nụ cười lạnh, cô trả lời.
“Tôi có nói gì liên quan đến cô sao? Tôi chỉ nói là bị chó điên cắn không lẽ cô là con chó điên đó?”
“Cái con khốn này…”
Hạ An An tức giận đưa tay lên muốn tát vào mặt cô. Chỉ là khi bàn tay đó còn chưa kịp đánh xuống thì cổ tay của cô ta đã bị Mục Trì Khiêm giữ chặt. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, anh không dùng sức mà chỉ hất cô ta ra rồi lạnh nhạt nói.
“Muốn đánh người của tôi, đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
Hạ An An lúc này mới chú ý đến người trước mặt. Cô ta chớp mắt nhìn anh một cái rồi khinh bỉ nói.
“Hạ Doanh Doanh! Cô đúng là giỏi thật, còn có tiền để thuê diễn viên đến diễn.”
Trên môi kéo ra một nụ cười nhẹ. Cô ta nói tiếp.
“Nếu như đã muốn diễn… Vậy thì phải diễn cho tốt một chút.”
Doanh Doanh quay sang nhìn anh, Cô chỉ khẽ lắc đầu rồi thở dài. Đúng là… hết thuốc chữa.
“Chúng ta đi thôi! Đừng để ý đến cô ta làm gì.”
“Ấy… Sợ rồi à… Mục thiếu phu nhân?”
Hạ An An nhất nhất cắn chặt cô không buông. Doanh Doanh thật sự là hết cách với cô ta rồi. Hạ An An này, đúng thật là bị vợ chồng của Hạ Hạo Dân chiều chuộng đến hư rồi.
Nhìn thấy anh và cô yên lặng, cô ta liền cười hả hê lắm. Thở một hơi dài, giọng nói lanh lảnh lại vang lên đầy kinh bỉ.
“Sau này muốn diễn thì tìm người diễn cho giống một chút. Nếu không thì sẽ mất mặt lắm đó.”
Nói rồi, cô ta liền cùng Sở Dung Âm rời đi.
Doanh Doanh nhìn theo bóng hai người họ, cô chỉ biết lắc đầu thở dài.
“Có cần tôi dạy dỗ cô ta không?”
“Bỏ đi! Tính toán với loại người như nó chỉ càng thêm bực mình mà thôi.”
Mục Trì Khiêm im lặng. Anh đưa tay lên xoa đầu cô. Ánh mắt dịu dàng bao bọc lấy gương mặt nhỏ nhắn ấy, anh khẽ mỉm cười rồi nói.
“Sau này gặp phiền phức thì cứ nói ra, không được để bản thân chịu thiệt.”
“Tôi biết rồi! Chúng ta đi thôi, mẹ và Dì Nhung chắc là đang lo lắm.”
Doanh Doanh cúi đầu giấu đi hết những biểu cảm không vui. Dáng người nhỏ nhắn chậm rãi đi về phía trước, anh im lặng bước theo phía sau cô.
Nhìn dáng người của cô,. nhỏ nhắn lại mảnh mai quá, thật sự khiến người ta muốn che chở và bảo vệ. Mà anh… cũng muốn như thế.
“Mợ chủ! Mợ có sao không?”
Vừa nhìn thấy Doanh Doanh đang đi tới, dì Nhung liền lên tiếng hỏi. Doanh Doanh nở một nụ cười rất tươi rói trả lời.
“Con không sao! Dì Nhung đừng lo.”
“Bác gái… À không… con nên gọi là mẹ rồi.”
Mục Trì Khiêm đi vào phòng bệnh, khẽ nghiêng mình chào Lý Chiêu Anh. Doanh Doanh nghe anh gọi tiếng mẹ, trái tim cô lại bỗng chốc đập nhanh liên hồi. Nếu như anh cứ tiếp tục đối tốt với cô như thế, cô sợ… Sợ bản thân sẽ trầm mình trong mối quan hệ đó. Sợ sau này… chẳng thể rút chân ra.
Đi về phía Lý Chiêu Anh, cô cố gắng để không buông ra tiếng thở dài. Nắm lấy tay bà, cô nhẹ giọng nói.
“Mẹ! Chúng ta về nhà thôi.”
[…]
Trong căn nhà nhỏ…
Dì Nhung và Doanh Doanh đang cùng nhau nấu ăn trong bếp. Hôm nay là ngày Lý Chiêu Anh được xuất viện, họ muốn làm một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng.
Mục Trì Khiêm và Lý Chiêu Anh ngồi trong phòng khách, nhìn thấy cô cười đùa vui vẻ, khoé môi anh không nhịn được mà kéo ra một nụ cười.
Nụ cười và ánh mắt đó dịu dàng đến lạ. Lý Chiêu Anh nhìn thấy được, cậu thanh niên trước mặt này, đối với Doanh Doanh chắc chắn là nhất mực yêu thương.
“Trì Khiêm à!”
Lý Chiêu Anh nhỏ giọng lên tiếng. Anh nghe bà gọi thì liền trả lời.
“Mẹ gọi con?”
“Ừm… Dẫu sao thì con và Doanh Doanh cũng sắp kết hôn rồi. Có một vài chuyện… mẹ muốn nói với con.”
“Có chuyện gì mẹ cứ nơi đi.”
Khẽ thở dài một hơi, Lý Chiêu Anh buồn buồn mà nói.
“Doanh Doanh từ nhỏ… đã có một tuổi thơ không được vui vẻ như người ta. Lớn lên một chút đã phải theo mẹ chịu cực khổ khắp nơi. Thi đỗ đại học, lại phải bỏ học giữa chừng…”
Nói đến đó, Lý Chiêu Anh bỗng chốc thấy nghẹn lời. Nhớ tới những thiệt thòi mà cô đã chịu, bà thật sự rất đau lòng.
“Nó là… đứa bé ngoan! Cho nên… Trì Khiêm… nếu như con đã quyết định cưới nó, vậy thì mẹ xin con… xin con đối tốt với nó một chút, thương nó nhiều hơn một chút và đừng làm tổn thương nó có được không?”
Nghe mấy lời bà nói, Mục Trì Khiêm bỗng chốc rơi vào suy tư. Anh không biết cô đã phải trải qua những gì, chỉ là… có chút gì đó khiến trái tim anh khẽ nhói lên.
Nở ra một nụ cười, anh nhỏ giọng nói.
“Mẹ đừng lo! Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh con, con tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải chịu thêm bất cứ một thiệt thòi nào nữa.”
“Vậy thì mẹ yên tâm rồi.”
“Mẹ ngồi nghỉ ngơi đi, con vào trong phụ cô ấy một tay.”
Lý Chiêu Anh gật đầu, anh đứng dậy rồi xoay người đi vào trong bếp.
“Sao anh lại vào đây?”
Nhìn thấy anh đi vào, cô không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Anh nhìn cô thật lâu, như thế muốn nhìn sâu vào bên trong tâm hồn của cô vậy. Dì Nhung nhìn thấy anh thì rất hiểu chuyện, vội tìm cách rời đi, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Tiến đến gần cô, anh nhẹ nhàng nói.
“Sau này… tôi nhất định sẽ bảo vệ cho em.”
Doanh Doanh nhìn anh một lúc rồi bật cười.
“Anh sao vậy? Tự dưng lại nói mấy lời này?*
“Tôi cũng không biết nữa. Chỉ là muốn bảo vệ và che chở cho em mà thôi.”
“Anh kì lạ thật đó.”
“Hạ Doanh Doanh…”
“Tôi đây…”
“Tôi hình như… thích em rồi.”
Câu nói của anh khiến cô bất động. Đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào anh. Cô… đang nghe gì vậy nhỉ… có phải là… cô nghe nhầm rồi không?
Mục Trì Khiêm đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp ấy. Đôi mắt dịu dàng nhìn người trước mặt, anh cảm thấy bản thân mình… thật sự thích cô rồi.
“Mục Trì Khiêm… anh… anh có biết mình đang nói gì không vậy?”
“Biết chứ! Tôi nói là… Tôi thích em rồi.”