“Bệnh nhân Lý Chiêu Anh! Chuẩn bị đi kiểm tra tổng quát.”
Cô y tá từ bên ngoài đi vào, mỉm cười nhìn những người trong phòng rồi lên tiếng nhắc nhở. Doanh Doanh cũng mỉm cười rồi gật đầu đáp lại.
“Mẹ! Lát nữa con đưa mẹ đi làm kiểm tra tổng quát nha.”
“Doanh Doanh! Vất vả cho con rồi.”
“Chỉ cần mẹ bình an khoẻ mạnh là con vui rồi.”
“Mợ chủ! Mợ đến lúc nào vậy?”
Dì Nhung từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo lỉnh kỉnh mấy túi nhỏ. Nhìn thấy cô, dì ấy liền vui vẻ mỉm cười.
“Con đến được một lúc rồi! Dì… mua gì mà nhiều quá vậy?”
“À! Đây là thức ăn sáng cho bà chủ.”
Doanh Doanh ngớ người nhìn dì. Dì ấy đúng thật là rất tận tâm. Nhưng cũng may… Cũng may là Mục Trì Khiêm bao hết, nếu không thì với số tiền ít ỏi của cô e là cô sẽ phải mang theo cả đống nợ trên lưng rồi.
“Mợ chủ! Cậu chủ đưa mợ đến sao?”
“Dạ! Anh ấy cũng vừa mới đi khỏi.”
“Mợ chủ sướng thật nha. Lần đầu tiên thấy cậu ấy đối tốt với một cô gái như vậy.”
Doanh Doanh không trả lời, chỉ cúi mặt rồi cười nhạt. Đúng là anh ấy đối với cô rất tốt, nhưng lại chỉ là qua mắt người khác mà thôi.
Khẽ thở dài một hơi, cô quay sang nói với Lý Chiêu Anh.
“Mẹ à! Chúng ta đi làm kiểm tra tổng quát đi.”
“Ừm! Đi!”
Doanh Doanh dìu bà đứng dậy. Dì Nhung cũng quay sang giúp một tay.
“Mẹ! Cẩn thận một chút.”
Cô nhỏ giọng nhắc nhở. Lý Chiêu Anh quay sang nhìn cô, trong lòng vừa hạnh phúc lại vừa thấy đau lòng. Bàn tay bà nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay cô, bà khẽ cười rồi nói.
“Doanh Doanh! Cậu ấy là một chàng trai tốt. Nếu như có thể, mẹ hy vọng con sẽ hạnh phúc.”
“Mẹ! Con biết rồi.”
Cô mỉm cười, cố che đi nỗi buồn bên trong đôi mắt. Nếu như có một ngày, bà ấy biết cô và anh chỉ là hôn nhân hợp đồng, vậy thì chắc là sẽ sốc lắm. Nhưng… cô làm gì còn có lựa chọn khác.
Đi đến trước cửa tiếp tân, cô y tá đi ra, trên tay mang theo tập hồ sơ bệnh án.
“Cô là bệnh nhân Lý Chiêu Anh ạ? Mời cô đi theo con.”
Lý Chiêu Anh buông tay Doanh Doanh, bà khẽ gật đầu với cô rồi theo y tá đi vào trong. Cô đứng đó, nhìn theo bóng lưng bà, trong đôi mắt lên sự lo lắng.
Trong lúc đó, cả bệnh viện đều xôn xao bởi một đám người mặc đồ đen hùng hổ đi vào.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đám người kia đã chạy đến, vây lấy cô.
“Hạ tiểu thư! Lão gia có lời mời.”
Người vừa lên tiếng là lão Vương, chính là người mà cô đã gặp ở buổi dạ tiệc ngày hôm đó. Dì Dung nhìn thấy, đương nhiên liền nhận ra là người của Mục lãi gia. Kéo tay cô đứng về phía sau lưng mình, dì Dung lên tiếng hỏi.
“Lão Vương! Ông định làm gì?”
Lão Vương nhìn dì, cười như không cười mà nói.
“Lão gia sai tôi đến đây đón Hạ tiểu thư đi một chuyến.”
“Không được! Nhị thiếu gia có dặn, không được sự đồng ý của cậu ấy, ai cũng không được đưa thiếu phu nhân đi.”
“Dì Dung! Dì định làm phản sao? Đến cả lệnh của lão gia cũng dám chống đối.”
“Tôi…”
Doanh Doanh kéo tay dì lại, ngụ ý đừng tranh cãi nữa. Đứng trước mặt lão Vương, cô mỉm cười rồi nhỏ giọng nói.
“Lão Vương! Chẳng hay là có chuyện gì mà lại muốn tôi sang đó?”
“Hạ tiểu thư! Lão gia có vài chuyện muốn nói với cô. Là chuyện liên quan đến Nhị thiếu gia.”
Doanh Doanh cười nhưng đôi mắt lại không hề vui. Lấy Mục Trì Khiêm ra để làm cái cớ, cô không đi cũng không được.
Mỉm cười với người trước mặt, Doanh Doanh khẽ gật đầu rồi nói.
“Nếu là chuyện liên quan đến anh ấy, tôi không đi thì không được rồi.”
Lão Vương cười cười, nghiêng người nói.
“Vậy thì mời Hạ tiểu thư.”
“Được!”
Dì Nhung lo lắng kéo tay cô lại.
“Mợ chủ! Không được đi đâu!”
“Không sao đâu! Ông ấy sẽ không làm gì con đâu. Dì đừng lo lắng.”
“Không được! Mợ chủ…”
“Được rồi! Lát nữa mẹ con có hỏi thì dì nói với bà ấy là con có chuyện phải ra ngoài. Tuyệt đối đừng để bà ấy biết chuyện.”
“Mợ chủ… Nếu vậy… mợ phải cẩn thận.”
“Biết rồi mà! Con tự biết lo liệu.”
Nói rồi, cô quay sang nói với lão Vương.
“Lão Vương… đi thôi.”
Lão Vương gật đầu rồi đưa tay mời cô đi trước. Doanh Doanh thu lại nụ cười, ngang nhiên bước đi.
Ngay khi cô vừa đi khỏi, dì Nhung lập tức gọi điện thoại cho anh.
[…]
Mục Trì Khiêm đang tổ chức cuộc họp thường niên với các cổ đông. Điện thoại trên bàn rung lên, anh liếc mắt nhìn nhưng lại không nghe máy.
Cho đến khi rung lên lần thứ ba, anh mới miễn cưỡng nhấn nút nghe.
“Dì Nhung! Có chuyện gì vậy?”
Dì Nhung ở đầu dây bên kia nói hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cho anh nghe. Đặt tập tài liệu xuống bàn, anh nhíu mày hỏi.
“Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Mợ chủ vừa mới đi thôi.”
“Được! Con biết rồi.”
“Cậu chủ! Cậu mau đi tìm mợ ấy đi. Dì Nhung sợ…”
“Con biết rồi… Con đi ngay đây.”
Nói rồi, anh tắt máy. Quay sang nhìn các cổ đông trước mặt, anh nói.”
“Cuộc họp kết thúc. Ngày mai sẽ tiếp tục.”
Không đợi cho các cổ đông lên tiếng, anh đã lập tức đứng dậy bỏ đi. Các cổ đông chỉ biết thở dài lắc đầu rồi cũng sắp xếp tất cả mà rời khỏi phòng họp.
Bước ra khỏi cửa, anh lên tiếng dặn dò Lưu Diễn.
“Cậu quản công ty cho tốt, tôi có chuyện sẽ quay lại sau.”
“Vâng! Tổng giám đốc.”
Dáng người cao lớn lao nhanh ra khỏi công ty. Chiếc Bugatti Chiron Profilee lao nhanh vun vút trên đường. Kết nối cuộc gọi với cô, ánh mắt của anh hiện lên một tia lạnh lẽo. Có lẽ anh không biết, trong lòng anh lúc này đang rất lo lắng cho cô.
“Em nghe!”
Doanh Doanh ở đầu dây bên kia nhấc máy. Nghe được giọng nói của cô, anh mới có thể buông lỏng mà thở phào nhẹ nhõm.
“Đang ở đâu?”
“Trên đường tới nhà lão gia.”
“Đừng sợ! Tôi đang trên đường đến đó.”
“Vâng! Em biết rồi.”
“Đừng tắt máy, cứ để yên như vậy đi.”
“Được!”
Cứ như thế, cuộc gọi vẫn cứ tiếp diễn. Chỉ là hai người chẳng có ai lên tiếng mà thôi. Mục Trì Khiêm lái xe hết tốc độ, chiếc xe lao nhanh vun vút chạy về phía nhà tổ Mục gia…