“Đừng đùa nữa!”
Nghe anh nói, cô lặng người mất vài giây. Chỉ là ngay sau đó, cô liền quay mặt sang chỗ khác, giấu đi nụ cười buồn mà nhỏ giọng trả lời anh.
Cô biết chứ, biết rõ vị trí của mình là ở đâu. Cô biết cô và anh giống như gió và cỏ, một người phiêu diêu tự tại ở trên trời, một người đã định là vĩnh viễn ở dưới mặt đất, chỉ có thể ngước mắt lên nhìn người kia. Nói đơn giản chính là… chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới.
Mục Trì Khiêm đương nhiên những nhìn ra được tâm tư của cô. Vậy nhưng anh nào có để tâm đến những chuyện vặt vãnh đó. Cho dù thân thế của cô không phải là tiểu thư danh môn vọng tộc, anh cũng đâu có quan tâm. Người mà thích, là cô… đơn giản chỉ là thích cô thôi mà.
Chỉ cần cô đồng ý, nếu như cô là cô bé lọ lem, anh sẵn sàng trở thành hoàng tử. Hoàng tử sẽ biến cô trở thành nàng công chúa xinh đẹp nhất thế gian này.
Đi về phía trước, anh kéo tay cô, bắt cô đứng đối diện với mình. Ánh mắt dịu dàng nhìn cô, anh nhẹ nhàng hỏi.
“Doanh Doanh! Em cũng thích tôi mà… đúng không?”
Thích chính là thích. Dù có cố gắng trốn tránh thì cũng không thể thay đổi được sự thật. Cô thích anh, đơn giản cũng chỉ là thích anh.
“Đừng tìm cớ để nói dối. Ánh mắt và cử chỉ của em bán đứng em rồi.”
Doanh Doanh thở dài, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp nhìn anh.
“Tôi thích anh… thì đã sao? Chúng ta… vốn không cùng một thế giới.”
“Chẳng lẽ tôi là người trái đất còn em là người sao Hoả sao?”
“Anh…”
Thật sự là… á khẩu rồi. Đúng là cái gì cũng nói được.
Doanh Doanh nhìn anh một lúc rồi chỉ lắc đầu thở dài. Nói chuyện như anh thì dù có mười cái miệng cô cũng không cải nổi.
Nhìn thấy cô như thế, anh chỉ khẽ mỉm cười. Đưa tay ra nắm lấy tay cô, anh dịu dàng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy.
“Lọ lem cũng có thể trở thành nàng công chúa xinh đẹp khi gặp được hoàng tử. Vậy tại sao em lại không thể? Nếu như em là cô gái lọ lem, tôi nguyện ý trở thành hoàng tử để dìu em bước đi trên chiếc hài thủy tinh đó.”
Doanh Doanh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh thật lâu. Ẩn sâu bên trong đôi mắt đó, có bao nhiêu là cảm xúc cùng hạnh phúc, chắc cũng chỉ có mỗi mình cô biết mà thôi. Nếu như cô là lọ lem, anh nguyện ý trở thành hoàng tử… lời này của anh, nghe sao mà mơ mộng quá…
Khi còn nhỏ, cô từng ước có thể trở thành cô bé lọ lem, gặp được chàng hoàng tử, sống hạnh phúc đến cuối đời. Lớn lên rồi mới biết, đó chỉ là một câu chuyện cổ tích mộng mơ mà thôi. Còn bây giờ… cô lại nghĩ khác rồi.
“Doanh Doanh! Tôi… tôi vốn chưa từng nghĩ sẽ yêu ai bao giờ. Chỉ là khi gặp em, em lại mang đến cho tôi rất nhiều cảm giác mà trước nay tôi chưa từng có…”
“Tôi từng nghĩ, chúng ta sẽ chỉ kết hôn trên danh nghĩa mà thôi. Cuối cùng lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, tôi… lại động lòng yêu em rồi.”
“Tôi không biết nói mấy lời đường mật, cũng không muốn hứa hẹn bất kì một điều gì cả. Tôi chỉ muốn nói, tôi thích em… chỉ thích em thôi.”
Doanh Doanh im lặng lắng nghe anh nói. Mỗi câu mỗi chữ đều không bỏ sót nửa lời. Duyên phận trong đời đúng là kì diệu thật.
Khẽ nở một nụ cười, cô dịu dàng nói với anh.
“Tôi cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ thích anh. Nhưng… sau tất cả mọi chuyện anh làm cho tôi… tôi cũng không biết, mình đã yêu anh từ lúc nào nữa.”
“Có lẽ… ông trời đã định sẵn cả rồi. Tôi cứ nghĩ mình chỉ một lòng muốn tìm lại người đó, vậy mà… gặp được em, tôi lại chỉ muốn yêu em.”
“Người đó… là ai?”
“Chuyện này… để khi nào có thời gian,. sẽ kể em nghe.”
Cô nhíu mày, ánh mắt không hài lòng nhìn anh. Cô còn tưởng rằng bản thân mình là người đầu tiên của anh, hoá ra là không phải. Haizzz! Đúng là có chút đau lòng.
“Mợ chủ! Khét rồi.”
Giọng của Dì Nhung từ bên ngoài truyền tới. Doanh Doanh lúc này mới giật mình. Chảo thịt chiên của cô… khét rồi…
[…]
Đinh Duật Phàm ngồi đó, trên sân thượng của một khách sạn. Đôi mắt tĩnh lặng nhìn về khoảng đêm đen vô tận, trên tay cầm chai rượu đã vơi đi hơn một nửa. Cứ như thế, im lặng nhìn rồi khẽ thở dài.
Điện thoại trong túi rung lên, anh nhìn dãy số gọi đến rồi lặng lẽ nhấc máy.
“Đan Đan! Anh nghe đây!”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng mang theo cả sự hạnh phúc trả lời anh.
“Duật Phàm! Ngày mai là hôn lễ của em, anh nhất định phải đến chúc phúc cho em đó.”
“Được! Anh sẽ đến!”
“Ừm… Nhớ nha! Thôi, em còn có việc, gặp lại anh sau! Tạm biệt.”
Không đợi anh trả lời, Thẩm Đan Đan đã tắt máy. Nhìn cuộc gọi kết thúc, Đinh Duật Phàm khẽ nở một nụ cười đau lòng. Người mà anh yêu nhất… sắp lấy chồng rồi. Anh… đau lòng quá.
Đưa chai rượu lên muốn hớp lấy một ngụm, còn chưa kịp uống thì đã bị người ta giành mất. Duật Phàm đưa mắt lên nhìn, gương mặt xinh đẹp của Thẩm Linh Lan liền xuất hiện trong đôi mắt anh.
Thẩm Linh Lan nhìn anh, đôi mắt trong veo mang theo chút đau lòng. Đinh Duật Phàm dời tầm mắt nhìn sang hướng khác, giọng nói lạnh lùng hỏi cô.
“Sao em lại đến đây?”
Thẩm Linh Lan ngồi xuống bên cạnh anh. Cô nhìn sang người bên cạnh mình rồi nói.
“Em đến nhà không tìm được anh nên đoán là anh đang ở đây.”
“Em tìm anh để làm gì?”
“Duật Phàm… Nếu như anh đau lòng quá… thì cứ khóc đi. Dựa vào vai em mà khóc.”
Đinh Duật Phàm im lặng. Đôi mắt mang theo ý cười quay sang nhìn cô. Khuôn mặt của anh cân đối không góc chết, đôi mắt lạnh lùng lại mang theo chút dư vị đau lòng thật khiến cho người ta nhớ mãi không thôi.
“Tại sao anh phải khóc? Có gì đáng để khóc chứ?”
“Anh có thể lừa được người khác, không lừa được em đâu.”
“Em hiểu anh đến vậy sao?”
“Duật Phàm… Chị Đan Đan…”
“Cô ấy hạnh phúc là anh thấy vui rồi.”
Thẩm Linh Lan không nói gì, cô quay sang rồi bất ngờ ôm chầm lấy anh. Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy ra, cô gục đầu vào vai anh mà khóc.
“Duật Phàm… Anh đừng tự dày vò bản thân mình như vậy nữa có được không? Nhìn thấy anh như vậy, em đau lòng lắm.”