Bước chân của Thẩm Ngân Tinh chợt dừng lại.
Cô có chút ngạc nhiên nhìn về phía Khương Huệ Vân, lại thấy bà cụ đang ngước nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng đau khổ và thất vọng.
Cô hốt hoảng nhớ lại, đã từng có lúc bà cụ yêu thương cô.
Chỉ là sau này…
Khi vì lợi ích mà phải đưa ra lựa chọn…
Có lúc người ăn nói vụng về như cô sẽ dỗ cho bà cụ vui vẻ.
Khi cô chỉ biết lặng lẽ thu mình trong góc và ngoan ngoãn nhìn cả gia đình họ hạnh phúc...
Nhưng bọn họ đều đang dần dần cách xa cô!
Lúc đầu cô chỉ muốn nhẫn nhịn giữ lại chút tình thân cuối cùng, nhưng cuối cùng lại dần dần biến bản thân trở nên nhếch nhác như vậy!
Thất vọng…
Không có ai thất vọng hơn cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này hóa ra tình cảm gia đình và tình yêu cũng có thể bị cướp đi...
"Chỉ là các người nghĩ như vậy mà thôi. Cho dù tôi có làm điều nhiều hơn nữa cũng sai, không làm gì cũng sai. Ở trong mắt của các người, ngoại trừ thất vọng ra, e rằng cũng chẳng còn có cảm giác nào khác."
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng bỏ lại những lời này và nhấc chân đi về phía sân sau.
Theo thói quen của ông nội, có lẽ ông ấy sống ở sân sau.
Nhìn khoảng sân đơn sơ trước mặt, bước chân của Thẩm Ngân Tinh dần dần chậm lại.
Ông nội luôn nhìn mọi việc rất nhẹ nhàng, không gần công danh lợi lộc, không tranh giành hay cướp đoạt và luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Nếu không, đến cuối cùng công ty cũng sẽ không phải là do bà nội chăm lo.
So với tính hiếu thắng của bà nội, đây cũng coi như bổ sung cho ông nội.
Mở cửa ra, trong nhà có người giúp việc đang dọn dẹp, nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh, cô ấy do dự một hồi mới hoàn hồn lại.
"Cô cả, cô đã trở về! Ngày nào ông cụ cũng nhắc đến cô!"
Khóe môi của Thẩm Ngân Tinh khẽ giật giật, cô khẽ gật đầu.
"Ông nội đang nghỉ ngơi à?"
"Ngân Tinh à, là Ngân Tinh đến sao?"
Trong phòng có một giọng nói khàn khàn già nua vang lên, nghe có chút vội vàng.
Thẩm Ngân Tinh xoay người mở rèm bước vào.
Nhìn ông cụ tóc trắng nằm trên giường, Thẩm Ngân Tinh khẽ nhíu mày bước vào.
"Ông nội." Thẩm Ngân Tinh đứng bên giường, thấp giọng gọi.
Thẩm Minh Đăng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ngân Tinh, thấy dáng vẻ của nhẹ nhàng, chín chắn tràn đầy năng lượng của cô, ông ấy mỉm cười thoải mái và mãn nguyện.
"Thật sự là đã lâu không gặp cháu rồi."
Thẩm Ngân Tinh cúi người ngồi xuống, khóe môi khẽ nhếch: "Cháu xin lỗi, ông nội."
Thẩm Minh Đăng vỗ nhẹ vào tay cô, thở dài một hơi.
"Ông đã nghe nói về chuyện của cháu và Tô Vũ rồi, cháu đã thử buông tay chưa?"
Trên mặt Thẩm Ngân Tinh thoáng hiện lên một tia chua xót, cô nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay khô ráp nhăn nheo của Thẩm Minh Đăng, giọng nói nhẹ nhàng.
"Cháu đã ở bên Tô Vũ tám năm, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đi đến bước đường ngày hôm nay... Anh ta khiến cháu trở tay không kịp, cháu không có bất kỳ biện pháp phòng vệ nào..."
"Ông nội có biết cảm giác đó không? Nó giống như là... Cháu cứ nghĩ anh ta là vùng đất bằng phẳng của cháu, nhưng một ngày nọ cháu bất ngờ bị ngã... Mà điều duy nhất cháu có thể làm là trong lúc xảy ra tai nạn cháu phải làm thế nào để tránh bị ngã thảm hại và bị thương nặng."
"Cháu không có cách nào buông xuống, cháu là bên bị phản bội! Ông nội hãy tha thứ cho cháu, cháu không cam lòng ông nội à. Cháu không thể tha thứ cho Tô Vũ và Thẩm Tư Duệ!"
Hai mắt Thẩm Ngân Tinh hơi đỏ lên, chỉ có thể ở trước mặt ông cụ này, cô mới có thể lộ ra một chút yếu đuối!
Hiếm khi Thẩm Minh Đăng nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh bất lực và sắc bén như vậy, trên mặt có chút xót xa và thương tiếc.
"Ngân Tinh, cháu là một đứa trẻ thông minh và xuất sắc, cháu xứng đáng với một người tốt hơn! Tô Vũ đã như thế, sớm đưa ra lựa chọn từ bỏ nó là đúng."
Thẩm Ngân Tinh gật đầu: "Cháu biết ạ."
Thẩm Minh Đăng khẽ gật đầu: "Cháu đừng buồn quá, Ngân Tinh, mọi thứ sẽ luôn có một mặt phát triển theo hướng tốt."