Lâm Quỳnh Anh nhìn thấy bộ dạng rõ ràng là đang sợ hãi của Thẩm Tư Duệ thì không khỏi thầm tức giận, bước tới chỉ vào Thẩm Ngân Tinh mạnh mẽ nói.
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng kia khiến Lâm Quỳnh Anh âm thầm run rẩy, không dám tiếp tục lấn tới.
"Chị, hôm nay ở Tô thị… thật sự anh Vũ chỉ muốn giúp chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút nên mới quyết định làm vậy thôi, chị hiểu lầm anh ấy rồi…"
Thẩm Ngân Tinh giật giật khóe môi: "Cô đứng trước mặt tôi nói lời hay thay Tô Vũ là có ý gì? Muốn tôi nhớ rằng Tô Vũ đối với tôi rất tốt, sau đó lại lần nữa đoạt anh ta về sao?"
Thẩm Tư Duệ nghe vậy thì chợt cắn môi.
"Chị, em chỉ hy vọng chị có thể thật lòng thành toàn cho chúng em… Chúng ta đều là người một nhà, em với anh Vũ lại càng mong được chị tha thứ và chúc phúc…"
Trong đôi mắt sáng như sao của Thẩm Ngân Tinh chợt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và lạnh lùng.
"Tư Duệ, cậu nói với cô ta nhiều như vậy làm gì? Không có cô ta chẳng lẽ Trái Đất cũng ngừng quay luôn sao?"
"Tôi nói cô làm người cũng quá lắm rồi đấy, cứ muốn đối nghịch với Tư Duệ phải không? Cậu ấy thích gì là cô cũng phải thích đó!"
"Người quen biết Tư Duệ lần đầu tiên nhìn thấy bộ trang phục này đều biết đây chính là lễ phục chuyên thuộc về cô ấy, cô nói cô… Ban đầu cô đã dùng loại tâm trạng gì mặc nó lên chứ?"
"Cô bị nghiện cướp đồ của Tư Duệ có phải không?"
Từng câu đổi trắng thay đen của Lâm Quỳnh Anh khiến huyệt Thái Dương hai bên trán Thẩm Ngân Tinh bỗng nhảy dựng, ánh mắt cô đột ngột bắn về phía Lâm Quỳnh Anh, lạnh như kiếm sắc.
"Mắt cô mù hay não cô có vấn đề? Tôi cướp đồ của cô ta? Cô nói thử xem, tôi cướp thứ gì của cô ta?"
Đối mặt với tiếng chất vấn mãnh liệt của Thẩm Ngân Tinh, sắc mặt Lâm Quỳnh Anh hơi trắng bệch.
Cơ thể cô ta bất giác né tránh ra sau Thẩm Tư Duệ, sâu trong đáy mắt Thẩm Tư Duệ hiện lên nét khinh thường, nhưng mặt cô ta vẫn dịu dàng như nước.
"Được rồi, Quỳnh Anh, đây cũng không phải nơi để nói chuyện, lễ phục cũng đâu chỉ có mỗi bộ này…"
Lúc này, bà cụ Bạc bên kia nghiêng đầu nói với Lai Dĩnh bên cạnh: "Đi, trả tiền trước!"
"Vâng!"
"Tớ với chị ấy dù gì cũng là chị em, thích cùng một món cũng là chuyện đương nhiên. Thật muốn mặc cùng một bộ lễ phục với chị ấy đến bữa tiệc, vậy đúng là cứ như cặp chị em thân mật nhất ấy."
Thẩm Tư Duệ phối hợp nói xong liền xoay người nói với nhân viên cửa hàng: "Bộ trang phục kiểu này, cỡ S, lấy cho tôi một bộ nhé."
"Thật xin lỗi thưa cô, bộ lễ phục cao cấp này chỉ có một chiếc thôi ạ. Cỡ S chính là bộ trên người quý cô đây! Hơn nữa cũng đã thanh toán rồi!"
Người phục vụ lộ vẻ đầy áy náy trả lời.
Thẩm Ngân Tinh kinh ngạc, ngẩng đầu liếc nhìn sang khu nghỉ ngơi, thấy quản gia Dĩnh khẽ gật đầu với cô.
Cô đã hiểu.
Gương mặt Thẩm Tư Duệ lập tức lạnh đi.
Bộ lễ phục này đúng là rất đẹp, hơn nữa mặc trên người Thẩm Ngân Tinh còn có một loại phong vị riêng.
Cô ta không thể để Thẩm Ngân Tinh tùy thời cướp hết danh tiếng được, cô hẳn phải là một người phụ nữ một mặt cứng nhắc lại không có gì thú vị mới đúng!
Do dự một chốc, cô ta xấu hổ nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh, nhỏ nhẹ nói: "Chị, sắp tới chị cần phải tham gia tiệc rượu gì sao?"
"Thực không dám giấu chị, tối thứ sáu tuần này em có một tiệc rượu vô cùng quan trọng cần phải tham gia… Nếu chị không gấp, vậy chị có thể cho em mượn bộ lễ phục này mặc trước một chút không?… Em có thể đổi một bộ lễ phục khác với chị! Hai bộ, ba bộ, năm bộ đều được hết! Được không? Chị?"
Thẩm Tư Duệ cẩn thận từng li từng tí nhìn cô, mặt đầy van lơn.
Thẩm Ngân Tinh cười lạnh: "Không thể."