Dù là đứa ngu cũng nghe ra ý châm chọc trong những lời này, nên tất nhiên Lâm Quỳnh Anh cũng đã nhận ra.
Mà thái độ lạnh nhạt của Thẩm Ngân Tinh cũng khiến tâm trạng của Tô Vũ lập tức chùng xuống.
Nét mặt cũng dần trở nên lạnh lùng.
Anh ta là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông đi đến đâu cũng được vô số người kính trọng ngưỡng mộ. Tôn nghiêm của một người đàn ông khiến anh ta cảm thấy không vui với thái độ này của Thẩm Ngân Tinh!
"Vậy thì bỏ tiền ra đi! Có tiền, tôi sẽ thay ra ngay lập tức, gấp mười lần là hai trăm tám mươi vạn."
"Hai… hai trăm tám mươi vạn!"
Lâm Quỳnh Anh thật sự muốn điên rồi!
Chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, thế nhưng bây giờ lại sắp bằng một bộ váy đặt may tư nhân!
"Sao? Tiếc tiền? Người ta nói là ngàn vàng cũng khó mua được nụ cười của người đẹp, giờ lại do dự rồi sao?"
Tô Vũ nhìn Thẩm Ngân Tinh thật sâu, lấy chi phiếu ra, trực tiếp ký một tấm chi phiếu ba trăm vạn đưa cho cô.
Thẩm Ngân Tinh nhận lấy, tùy ý nhìn lướt qua, sau đó lại xoay người tiến vào phòng thay đồ.
"Cô ta thèm tiền đến phát điên rồi sao! Còn không biết xấu hổ mà đòi tiền!"
Thẩm Tư Duệ đứng một bên đang âm thầm hưng phấn đắc ý vì Tô Vũ đã trả ba trăm vạn khiến Thẩm Ngân Tinh phải cởi bộ lễ phục đã mặc lên người ra, cũng không quên giả bộ lương thiện, dịu dàng nói: "Đừng nói thế, Quỳnh Anh, chị ấy còn có công ty nữa mà, bao nhiêu năm qua vẫn luôn khổ sở chống đỡ như vậy mà vẫn không chịu cầu xin người nhà giúp đỡ, thiếu tiền cũng là bình thường…"
"Vậy mới nói… rõ ràng là con quỷ nghèo khổ, thế mà còn muốn giả làm người giàu tới đây mua sắm!"
Không bao lâu sau, Thẩm Ngân Tinh đã thay quần áo xong đi ra, vứt bộ lễ phục cho Tô Vũ.
"Cầm đi."
Tô Vũ cầm quần áo đưa cho người phục vụ đứng một bên, sau đó lại nói: "Nếu công ty của em gặp khó khăn, có thể nói với anh…"
Bóng người bỗng nhẹ nhàng lướt qua người anh ta, Tô Vũ hồi thần, lại thấy Thẩm Ngân Tinh hoàn toàn không thèm nghe anh ta nói chuyện mà đã đi thẳng ra ngoài.
Giọng nói của anh ta im bặt, nhìn bóng lưng cô, nghĩ đến những hành động vừa nãy của cô, trong đôi mắt kia đúng là yên ả lạnh nhạt như hồ nước lặng.
Ánh mắt sâu thẳm của anh ta dần trở nên phức tạp, trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng bất an.
"Bà ơi, chúng ta đi thôi."
Lúc này bà cụ Bạc và Lai Dĩnh đã xoay người, Thẩm Ngân Tinh theo sau hai người bọn họ.
"Cảm ơn anh, em rất thích bộ lễ phục này."
Nhất là đây còn là bộ vát mà Tô Vũ đã buộc Thẩm Ngân Tinh phải cởi ra đưa cho cô ta, khiến cô ta thích nó vô cùng!
"Em thích là tốt rồi. Em còn muốn mua gì nữa không?"
"Không ạ, em định về công ty một chuyến, có lẽ đám phóng viên ở cửa công ty cũng đã giải tán hết rồi."
"Anh đưa em đi."
Thẩm Tư Duệ hơi rối rắm: "Nhưng mà em lái xe đến… không thì thế này đi, Quỳnh Anh lái xe anh, anh lái xe đưa em về nhé."
Tô Vũ cúi đầu cười như không cười nhìn cô ta, Thẩm Tư Duệ ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
"Gặp anh là không muốn xa anh chút nào… anh đi với em nhé…"
Cuối cùng tất nhiên Tô Vũ vẫn thỏa hiệp, nhưng khi hai người đến ga ra dưới tầng hầm của trung tâm để lấy xe, Thẩm Tư Duệ lại ngồi lên ghế lái.
"Em lái xe chở anh về công ty với em."
Thẩm Tư Duệ nói xong lại nhếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười với Tô Vũ, khiến anh ta vừa ngọt ngào lại vừa thấy bất đắc dĩ.
"Cháu gái, sao lại phải nhường bộ lễ phục đó cho cô ta? Dù là không hợp với cháu, cháu cũng không thể để cho cô ta đắc ý!"
Bà cụ Bạc nhẹ nhàng nói, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Thẩm Ngân Tinh cười nhẹ: "Không hợp với cháu thì tặng không cho người khác cũng được, huống chi lần này cháu còn kiếm được một khoản lớn nữa mà."
Ánh mắt bà cụ lóe lên ý cười: "Thấy mấy năm qua cháu cũng không giao du trong vòng hỗn loạn này, lần trước ở bệnh viện bà còn lo về cái tính cố chấp của cháu đấy!"
Thẩm Ngân Tinh khẽ cười nói: "Có thể chịu thiệt một hai lần, nhưng cũng không thể chịu cả đời được."
Lai Dĩnh đứng bên cạnh hơi thất vọng: "Đúng là quá hời cho người phụ nữ dối trá kia! Chắc là bây giờ cô ta vui vẻ lắm!"
Trong mắt bà cụ lộ ra vẻ sắc bén: "Cứ để cô ta đắc ý một thời gian đi. Cười nhiều rồi cũng sẽ có ngày cô ta phải khóc!"