Anh ta đang rất sốt ruột, không biết tính cố chấp của tên mặt người dạ thú Lệ Đình Khang kia đến từ đâu, sống chết muốn chờ tiếng "Bố" của anh ta!
"Anh Bạc, đến đây nhanh lên, tên nhóc đó đang đợi, đến trễ cũng không sao..."
Lúc này Bạc Hàn Xuyên mới nhớ đến chuyện đã hứa với Ân Duệ Đức tối nay.
Anh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ: "Ừm, tối nay tôi không đi. Mọi người chơi vui vẻ, ghi vào tài khoản của tôi."
Giọng nói lạnh nhạt giống như thường ngày không chút cảm giác áy náy nào khiến Ân Duệ Đức sững sờ hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.
"Không... không phải như vậy, anh Bạc! Anh không thể đào hố em như vậy!"
Anh không đến thì chẳng phải em phải gọi tên mặt người dạ thú Lệ Đình Khang kia là "bố" sao?
Anh ta mất mặt mà!
Làm sao Bạc Hàn Xuyên biết anh ta đang nói lung tung cái gì, vừa định cúp máy nhưng lại dừng lại.
"Ngày mốt bảo Lệ Đình Khang cho tôi mượn thợ trang điểm kia trong công ty cậu ta một chút."
"..."
Cho đến khi cúp máy, trong đầu của Ân Duệ Đức chỉ còn lại một việc đang xoay mòng mòng.
Anh ta bị anh Bạc đào hố rồi, anh ta phải gọi Lệ Đình Khang là bố.
Ân Duệ Đức chậm rãi thu hồi điện thoại, bực bội vò đầu!
Bảo anh ta gọi Lệ Đình Khang là bố?
Tuyệt đối không thể!
Vừa nghĩ tới những người trong phòng bao nhất định sẽ cười hả hê nhìn anh ta, Ân Duệ Đức lập tức đau đầu.
Được!
Nếu không thể chọc vào, anh ta còn không thể chạy trốn sao?
Anh ta cắn răng, nhanh chóng đi ra khỏi toilet, quẹo phải đi thẳng một đường!
"Đi sai hướng rồi."
Bước chân của Ân Duệ Đức bỗng khựng lại.
Thân thể thon dài cao ngất của Lệ Đình Khang đang dựa vào cửa nhà vệ sinh, lãnh đạm nhã nhặn, khôi ngô bức người.
Điếu thuốc trong tay anh ta tỏa khói nghi ngút, khói mù lượn lờ, tư thế thong dong ưu nhã.
Đôi lông mày rậm của Ân Duệ Đức nhíu lại: "Chết tiệt! Lệ Đình Khang, phải làm đến mức này sao? Không phải chỉ là đánh cược thôi à? Đến mức một người bận rộn như cậu phải đến đây canh chừng tôi?"
Lệ Đình Khang dùng đuôi mắt liếc anh ta một cái: "Có một đứa con trai chạc tuổi mình, đương nhiên tôi phải chú ý hơn."
"Chết tiệt!" Ân Duệ Đức ngửa đầu chửi một tiếng, thiếu chút nữa tròng mắt lọt ra ngoài.
Lệ Đình Khang hít một hơi thuốc, từ từ đứng thẳng người lên.
"Vừa rồi Hàn Xuyên dặn cậu cái gì?"
Ân Duệ Đức dừng lại, lúc này mới nhớ tới lời cuối cùng anh Bạc nói với anh ta.
"Ngày kia anh ấy muốn mượn thợ trang điểm của công ty cậu."
Lệ Đình Khang hơi cong môi không nói gì.
Yên lặng.
Ân Duệ Đức biết ở cùng một chỗ với Lệ Đình Khang rất tẻ nhạt vô vị.
"Không có việc gì thì tôi đi trước!"
"Còn chưa gọi bố."
Vốn tưởng rằng Lệ Đình Khang sẽ không để chuyện này ở trong lòng.
Ai ngờ thằng nhãi này lại không tha cho anh.
Cuối cùng, thực sự không còn cách nào, Ân Duệ Đức nhắm mắt lại, ngửa đầu lên trời, phát ra chữ "bố" từ trong kẽ răng.
Đặc biệt chúc cậu giảm thọ ba mươi năm!
Lệ Đình Khang cúi đầu cười khẽ một tiếng: "Ừm."
May là cũng không làm anh ta khó xử.
Lồng ngực Ân Duệ Đức tức giận như muốn nổ tung.
Anh ta ngầm tính món nợ này lên người Bạc Hàn Xuyên.
Thù này không báo không phải quân tử.
Anh ta dễ dàng thỏa hiệp với Lệ Đình Khang như vậy cũng vì không muốn dây dưa với Lệ Đình Khang nữa.
Làm anh em nhiều năm như vậy cũng không phải là làm không!
Lệ Đình Khang này, hành vi khiêm tốn không khoa trương, thế nhưng tâm cơ kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn, mềm cứng đều không chịu, tính cách đạm bạc khiến người khác giận sôi.
Nếu bị anh ta để ý việc gì, anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Chống đối chỉ lãng phí thời gian, làm hao tổn sự kiên nhẫn của anh ta chỉ khiến bạn phải trả một cái giá đắt hơn mà thôi.
Đối với đàn ông là vậy!
Đối với phụ nữ cũng là như vậy!
Nếu anh ta không thích, anh ta có thể chèn ép người ta xuống tận địa ngục.
Giống như người phụ nữ không biết trời cao đất rộng ba năm trước.
Ngược lại, nếu anh ta thích thì sẽ cưng chiều người đó lên đến tận trời.
Ân Duệ Đức ngẩng đầu liếc nhìn sau lưng Lệ Đình Khang.
Cũng giống người phụ nữ đang đi về phía bọn họ!