Trên mạng càng lúc càng mắng chửi Thẩm Ngân Tinh thậm tệ, ngôn từ cũng càng lúc càng quá đáng, đặc biệt là những lời liên quan tới chuyện những tấm ảnh.
Thẩm Ngân Tinh không lên mạng cũng biết tình hình trên đó như thế nào, nên cô đương nhiên sẽ không tự tìm khó chịu đi xem, mà lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Thấy mọi chuyện càng lúc càng tệ, Thẩm Tư Duệ cũng càng lúc càng vui!
Thẩm Ngân Tinh bị mắng như vậy cũng đủ để thấy người đàn ông đứng sau cô ta chắc chắn đã bỏ mặc cô ta rồi!
Việc này rất tốt, không còn gì tốt hơn!
Thanh danh của Thẩm Ngân Tinh đã như thế thì còn đàn ông nào để ý đến cô ta chứ?
Thực ra thì chuyện này cũng có lợi với cô, so với trước đây việc đàm phán cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.
Sau khi giải quyết được mối họa trong lòng, cuối cùng khuân mặt Thẩm Tư Duệ cũng lộ ra ý cười, chườm đá lạnh cả buổi sáng, gương mặt sưng vù của cô ta cũng đã bớt sưng hơn nhiều.
Tâm trạng Thẩm Tư Duệ vui vẻ cuối cùng cũng quyết định ra khỏi cửa phòng.
Vẻ mặt của Khương Huệ Vân cũng thả lỏng hơn.
Nhìn thấy Thẩm Tư Duệ đi xuống cầu thang, bà ta khẽ thở phào một hơi.
Thẩm Tư Duệ đi tới phòng khách, vẻ mặt hối lỗi nói.
“Xin lỗi bà, ba mẹ, đã khiến mọi người lo lắng cho con.”
Thẩm Minh Quốc hài lòng nhìn đứa con gái nhỏ trước mặt, tuy tính tình hơi nóng nảy nhưng vẫn rất ân cần dịu dàng.
Khương Huệ Vân mệt mỏi thở ra một hơi: “ Xảy ra chuyện này, nói không lo lắng là giả. Cháu có lòng, cũng may chuyện đã được giải quyết rồi, chắc sẽ không có chuyện gì. Chuyện còn lại giao cho cháu, sau này cháu có thể quanh minh chính đại ơ bên cạnh Tô Vũ rồi!”
Khương Huệ Vân nói ra lời này, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
Dù quy trình có như thế nào thì tóm lại kết quả vẫn rất tốt.
Trên mặt Thẩm Tư Duệ hiện ra vẻ xấu hổ!
Nhiều năm như vậy, anh Hằng của cô ta vẫn luôn ái náy với Thẩm Ngân Tinh, nếu như cô ta không giữ chặt lấy, thì sợ rằng anh Hằng của cô ta đã ở bên cạnh người phụ nữ khốn kiếp đó rồi!
Nhưng đến cuối cùng thì họ cũng đến được với nhau rồi.
Khương Huệ Vân nhìn Thẩm Tư Duệ, ánh mắt già nua khôn khéo hiện lên tvài phần trìu mến.
“Qủa nhiên Tư Duệ là ngôi sao may mắn của nhà họ Thẩm chúng ta. Biến cố lớn như vậy, cuối cùng cũng vẫn có thể bình an vô sự, so với chị gái của con bé thì…”
Khương Huệ Vân nói đến đây sắc mặt đột nhiên lạnh đi, giọng nói cũng hạ xuống: “Một đứa là ngôi sao may mắn, còn đứa kia chẳng khác nào sao chổi!”
Thẩm Tư Duệ khẽ cong môi cười, không nói gì, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ bất đắc dĩ và ai oán.
“Trước đây chị làm gì cháu cũng không quan tâm, nhưng giờ chị đúng là quá đáng…”
Sắc mặt Khương Dung dung càng thêm âm trầm hơn.
“Quá đáng?”
Lúc này, một giọng nói già nua trầm thấp truyền đến từ phía cửa.
Vẻ mặt Thẩm Tư Duệ cứng đờ, cô ta ngẩng đầu nhìn lại, lúc thấy người trước mặt là Thẩm Minh Đăng, cô ta vui mừng gọi: “Ông nội!”
Sắc mặt Khương Huệ Vân càng tối sầm hơn.
“Em gái ruột mà chen chân vào hôn nhân của chị mình. Con bé có thể đồng ý đứng ra gánh vác mọi chuyện đã đủ có tình có nghĩa rồi. Con bé có lỗi với các người chỗ nào chứ? Cái gì mà quá đáng?”
Biểu cảm của Thẩm Tư Duệ lập tức thay đổi.
Thẩm Minh Đăng chống cây gậy đi tới đối diện Khương Huệ Vân ngồi xuống, sắc mặt âm trầm nhìn cô ta chằm chằm.
“Nếu không phải vì cô lòng tham không đáy, được một tấc tiến một thước, thì sẽ bức Ngân Tinh tới bước đường này sao?”
Khương Huệ Vân nghe thấy lời này, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy tức giận: “Tôi lòng tham không đáy, được một tấc tiến một bước? Những gì tôi làm không phải vì Lam Vận hay sao? Vì nhà họ Thẩm hay sao?”
“Lần nào bà cũng dùng mấy lời này qua loa lấy lệ với tôi! Lan Vận không thể tồn tại là vì vận mệnh của nó đã định! Tôi thà để Lam Vận sụp đổ còn hơn để cháu gái của mình bị oan ức như vậy!”