Nụ cười trên mặt Thẩm Ngân Tinh hơi miễn cưỡng, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.
“Thật ra thì khi Khương Huệ Vân nhắc đến chuyện bảo em huỷ bỏ hôn ước, phản ứng đầu tiên của em là cảm thấy rất bi ai, tâm tư của bà ta rõ rành rành. Lo lắng của anh không phải không có lý, rõ ràng còn rất hợp lý, thế nhưng vẫn không thể nói là không làm được…” . Ngôn Tình Sắc
Thẩm Ngân Tinh nói xong thì thở dài một hơi, nhìn khách mời lục tục đi ra khỏi cửa khách sạn, sắc mặt cô lạnh lùng nhưng môi lại nhẹ giật giật.
“Dù sao lúc em còn nhỏ, bọn họ đối xử với em cũng coi như không tệ lắm. Trên thế giới này, bọn họ là người thân duy nhất của em…”
“Tôi nhớ lão viện trưởng từng nói những đứa trẻ ở trong cô nhi viện, bà ấy nói cho dù là ai trong số bọn họ tìm được nhà, thì trong lòng bọn họ cũng sẽ có vị trí cho viện trưởng, thầy cô, bạn bè trong cô nhi viện. Bởi vì bọn trẻ là đơn thuần nhất, lòng của bọn trẻ giống như một tờ giấy trắng, viết lên từng nét bút, sẽ nhớ mãi không quên.”
“Thậm chí ngay cả sau khi mẹ em bỏ đi, em từng nghĩ muốn thay đổi thứ gì đó, nhưng cả cơ hội bọn họ cũng không cho em…”
“…Trước đây em rất mâu thuẫn, em hận bọn họ ép mẹ em vào đường cùng, rồi lại ích kỷ không muốn để cho bọn họ vứt bỏ em… Em chỉ nhớ cảm giác lúc đó rất đáng sợ, khi đó em vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với tất cả, bất lực và hoang mang khiến em rất bối rối, cũng không biết nên làm sao bây giờ…”
“Từ nhỏ em đã được cưng chiều, em chưa bao giờ nghĩ có một ngày em phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy, mẹ con Dương Lan Hương bước vào nhà họ Thẩm, mẹ em bị ép rời đi, ngay cả những thủ đoạn hèn hạ hại người của Thẩm Tư Duệ em cũng không ứng phó được… Mẹ chưa bao giờ dạy em những thứ này, em nghĩ mẹ em cũng không am hiểu chúng, nếu như mẹ em biết thì đã không rơi vào kết này.”
Không khí trong xe tràn ngập áp lực, mắt Thẩm Ngân Tinh chợt lóe, cố gắng nói nhanh hơn một chút.
“Bất kể lúc trước em có quyến luyến không buông bỏ đoạn tình thân này bao nhiêu, thì bây giờ cũng đã ổn rồi…. Bọn họ năm lần bảy lượt chạm vào giới hạn của em cũng đã quét sạch kiên nhẫn của em…Em không biết vì sao từ khi Thẩm Tư Duệ vào nhà họ Thẩm, đãi ngộ bọn họ đối với em và cô ta lại khác biệt rõ rệt đến thế, nhưng mà cũng nhờ có tất cả bọn họ, mới có thành tựu hiện tại của em…”
Giọng nói nữ tính khó gặp của Thẩm Ngân Tinh cứ thế dịu dàng từ từ vang lên ở trong xe, bay bổng hồi lâu mới mang theo dư âm vấn vít rồi nhẹ nhàng kết thúc.
“Giờ em có anh rồi.”
Thanh âm trầm thuần của Bạc Hàn Xuyên vang lên, anh đưa tay đặt lên ót Thẩm Ngân Tinh, nhẹ nhàng kéo cô lại, chán khẽ chống lên trán cô.
“Em không phải chỉ có một mình, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Thẩm Ngân Tinh mỉm cười gật đầu: “Ừm.”
“Vì thế, ban đầu em đâu cần tới, tại sao còn muốn cho bọn họ cơ hội ức hiếp em? Hửm?”
Bạc Hàn Xuyên vò mái tóc mềm mại của cô, vẫn tức giận vì cô đồng ý với Khương Huệ Vân ra mặt cho chuyện này.
“Tác thành cho bọn họ cũng buông tha cho chính mình. Em và Tô Vũ không thể tiếp tục, không nói đến quan hệ của em với nhà họ Thẩm, chỉ nói về việc đính hôn của em và Tô Vũ, không có gì tốt hơn bằng chính miệng em nói ra. Dĩ nhiên em cũng thấy vui khi làm vậy.”