Thẩm Tư Duệ cắn môi, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay áo của Thẩm Ngân Tinh, dáng vẻ đáng thương giống như cô em gái có lỗi đang làm nũng xin lỗi chị gái vậy.
"Chị…"
Thẩm Ngân Tinh rút cánh tay của mình lại, vẻ mặt không cảm xúc đi qua Thẩm Tư Duệ, đến trước mặt vài người.
"Ông nội đang ở đâu?"
Thẩm Minh Quốc lập tức tức giận!
"Cô được giáo dưỡng như thế hả, vào cửa còn không biết đường chào hỏi? Trong mắt cô còn có trưởng bối không?"
Thẩm Ngân Tinh chế nhạo, lạnh lùng nhìn vài người trong phòng.
"Trưởng bối? Ha... Năm đó khi tôi bị đưa ở nước ngoài sống một mình, những người gọi là trưởng bối có ai quan tâm đến sự sống chết của tôi hay không?"
Năm cô bị đưa ra nước ngoài, ngoại trừ việc mua một tấm vé máy bay cho cô thì nhà họ Thẩm không đưa cho cô bất kỳ một xu nào.
Nếu không phải có tiền tiêu vặt mà hồi đó mẹ cô để lại thì không biết cô đã chết đói ở nơi đất khách từ lúc nào rồi.
Chứ đừng nói đến việc bọn họ sẽ nghĩ đến hỏi thăm cô, cho dù là một cuộc điện thoại cũng không có.
Trưởng bối?
Ha, thật là một từ mỉa mai.
Vẻ mặt của Thẩm Minh Quốc sửng sốt, trong mắt ông ta có một tia bối rối thoáng qua.
Lúc này Khương Huệ Vân ở bên cạnh lại thờ ơ lên tiếng.
"Năm đưa cô ra nước ngoài cô đã hai mươi tuổi rồi, chẳng lẽ cô còn muốn dựa dẫm vào gia đình cả đời sao? Hơn nữa, năm đó mẹ cô để lại cho cô bao nhiêu tiền, trong lòng tôi tự có chừng mực."
Thẩm Ngân Tinh gật đầu, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt lạnh nhạt toàn là sự mỉa mai.
"Đúng vậy, ở trong mắt của các người tiền là vạn năng. Tôi không chết ở bên ngoài đều nhờ công lao của các người."
Thẩm Ngân Tinh phớt lờ vẻ mặt khó coi của những người trước mặt, mím môi rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện với họ.
"Nói đi, nguyên nhân gọi điện thoại tìm tôi về là gì?"
Thẩm Minh Quốc hít một hơi: "Tại sao hôm qua cô lại đập xe của Tư Duệ?"
Thậm chí Thẩm Ngân Tinh còn lười chế nhạo, thực sự không có gì ngạc nhiên cả.
"Chẳng lẽ con gái cưng của các người không nói cho các người biết sao?"
"Cô hỗn láo! Ai lái xe mà không có lúc không chú ý. Lúc đó con bé đã nói nó không cố ý rồi, tại sao cô còn muốn làm như vậy?"
Vẻ mặt của Thẩm Ngân Tinh hờ hững, nụ cười trên mặt cười như không cười vẫn mang theo vẻ mỉa mai.
"Cô ta đã khóc lóc nói cho các người biết rồi, tại sao còn tới hỏi tôi? Muốn tôi nói lại lần nữa à? Được thôi, tôi không vừa mắt cô ta!"
Ở trước mặt bọn họ, cho dù sự thật có như thế nào thì họ sẽ tin ư?
Thẩm Minh Quốc xụ mặt trừng mắt nhìn cô: "Tư Duệ là nghệ sĩ ở Lam Vận, cô có biết hành vi ngày hôm qua của cô đã gây ra cho Lam Vận bao nhiêu phiền phức và gây ra bao nhiêu tổn hại cho Tư Duệ không?"
"Cô có chỗ nào là có tư cách làm một người chị? Tư Duệ là em gái của cô, nhưng con bé luôn nhẫn nhịn và chiều theo ý cô! Tại sao một chút ý cảm ơn và ăn năn mà cô cũng không có? Lòng cô ác độc đến mức nào? Cô..."
Thẩm Minh Quốc thở hổn hển.
Về Thẩm Ngân Tinh, trước đây ông ta cũng đã từng yêu thương cô.
Ít ra thì không thấy ghê tởm như bây giờ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, dù có kiên nhẫn đến đâu cũng chẳng còn lại gì.
Rõ ràng đều là con gái của ông ta, tại sao cô lại khác xa Tư Duệ đến vậy?
"Ba, ba đừng tức giận, con có thể hiểu được nỗi lòng của chị, là con có lỗi với chị, chị ấy tức giận với con là chuyện đương nhiên. Con chưa bao giờ oán trách chị ấy... Hơn nữa, chuyện này con cũng có lỗi, sau đó có người hâm mộ không lý trí suýt chút nữa đã hại chị... Con còn nợ chị một câu xin lỗi..."
Thẩm Tư Duệ bước đến trước mặt Thẩm Minh Đức, giọng nói nhẹ nhàng và êm tai.
Sau đó cô ta khẽ ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh tràn đầy ý xin lỗi.
"Người hâm mộ không lý trí?"
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: "Tốt nhất là như vậy. Tuy nhiên cô đừng để tôi nắm được nhược điểm gì của cô, nếu không tôi nhất định sẽ không nhẹ tay với cô đâu!"