Một giọng nói lảnh lót vang lên cách đó không xa.
Lệ Đình Khang hơi nghiêng đầu, ngọn đèn trong hành lang lướt qua tạo thành một vòng cung trong đôi mắt đen láy của anh.
Người phụ nữ toàn thân mặc một chiếc váy Givenchy, dáng người thướt tha từ từ tiến lại gần bọn họ, rất tự nhiên khoác tay lên cánh tay của Lệ Đình Khang, nhìn về phía Ân Duệ Đức chào hỏi:
"Anh Ân."
Ân Duệ Đức hơi nhíu mày, gật đầu coi như đáp lại cô ta.
Lương Tự Nhi, bảo bối trong lòng Lệ Đình Khang. Anh ta cưng chiều cô gái này như thế nào tất cả mọi người ở Bình Thành đều biết.
Cưng đến mức biến cô ta thành công chúa kiêu ngạo trong làng giải trí.
Nhưng Ân Duệ Đức không hiểu, cưng chiều Lương Tự Nhi thành dáng vẻ kiêu ngạo như bây giờ có khác gì so với những người phụ nữ trước kia đâuchứ?
Hơn nữa...
Ân Duệ Đức quan sát trên dưới Lương Tự Nhi một chút, trong mắt hiện lên chút hứng thú.
"Xong rồi?"
Lệ Đình Khang không để ý phun ra hai chữ, âm thanh rất thấp, không có chút lên xuống nào. Nhưng những người bên cạnh anh ta đều biết rõ, như vậy đã được coi là rất dịu dàng rồi.
"Ừm, nhà sản xuất lớn có khác, tiếp theo chính là dựng cảnh, có lẽ lễ khai máy sẽ phải đợi đến năm sau."
Đôi mắt u ám của Lệ Đình Khang hơi híp lại.
Năm sau...
Vẻ tối sầm chợt lóe lên trên mặt anh ta rồi biến mất, sau đó hờ hững nói: "Đi thôi."
"Vâng."
Lương Tự Nhi chào tạm biệt Ân Duệ Đức, sau đó xoay người kéo Lệ Đình Khang rời khỏi.
Ân Duệ Đức xoa xoa mũi: "Lại đang chờ phụ nữ, đúng là cặn bã có văn hóa, mặt người dạ thú."
...
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Ngân Tinh mở mắt, tỉnh lại trong một căn phòng không quá quen thuộc, cô có chút không quen.
Ý thức còn chưa thanh tỉnh, cô nằm trên giường một lúc, trên gương mặt tươi đẹp dần dần nổi lên mấy vệt đỏ ửng.
Rốt cuộc vẫn không bị đốt đến hồ đồ.
Những gì nên quên và những gì không nên quên vẫn còn ở đó.
Bầu trời bên ngoài đã sáng choang, Thẩm Ngân Tinh vén chăn lên xuống giường bước vào toilet.
Tối qua trở về vẫn chưa tắm rửa, cô cảm thấy hình như hôm nay cơ thể đã khá hơn một chút, thuận tiện mở vòi sen tắm rửa.
Vừa lau tóc vừa đi ra từ trong phòng tắm, lúc đi ngang qua bên cạnh bồn rửa tay, Thẩm Ngân Tinh vô thức nhìn lướt qua, thân thể của cô hiện lên rõ ràng trong gương.
Cô dừng lại nhìn chính mình trong gương. Một vết đỏ rõ ràng ám muội ở trên xương quai xanh.
Toàn bộ mọi chuyện tối hôm qua giống như một thước phim điện ảnh, hiện lên trong đầu cô cực kỳ rõ ràng.
Khẽ chớp mắt, cô kéo cổ áo váy ngủ lên, ngay cả tóc cũng không sấy, cô đỏ mặt đi ra khỏi phòng.
Ở dưới lầu, những người giúp việc đều im lặng bận rộn làm chuyện của mình.
Nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh đi xuống từ trên lầu, thím Trương bước đến nghênh đón.
"Cô Thẩm, bệnh cảm đỡ hơn chưa?"
Thẩm Ngân Tinh vô thức hít mũi một cái, cảm giác có chút nước mắt ứa ra.
"Đã tốt hơn nhiều."
"Cô Thẩm dùng bữa sáng trước đi."
"Được, làm phiền thím Trương."
Ngồi xuống phòng ăn, là bữa sáng kiểu Trung đơn giản.
Ăn hai chén cháo như bình thường, thím Trương bưng khay từ trong phòng bếp đi ra.
Thẩm Ngân Tinh tùy ý liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: "Thím Trương, thím có thể ăn ở đây."
Thím Trương khựng lại, thấy ánh mắt Thẩm Ngân Tinh đảo qua trên khay thức ăn của bà ấy, hai giây sau mới kịp phản ứng.
"Đây là bữa sáng chuẩn bị cho cậu chủ, còn có thuốc."
Động tác nhai thức ăn của Thẩm Ngân Tinh dừng lại, cô hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Hôm nay anh ấy không đi làm? Anh ấy... bị bệnh sao?"
Lúc nói xong câu cuối, Thẩm Ngân Tinh dừng lại, trên mặt hiện lên một chút ngượng ngùng.
Nhưng thật ra thím Trương lại không phát hiện, giọng nói có chút phiền muộn.
"Đúng vậy, ngày hôm qua trở về còn bình thường... bệnh này tới có chút bất ngờ."
Thẩm Ngân Tinh bưng chén cháo lên, che giấu biểu cảm mất tự nhiên trên mặt.
"Vâng, đúng là rất bất ngờ."