Mục lục
Tổng tài đừng nghịch ngợm - Thẩm Ngân Tinh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy sắc mặt của Bạc Hàn Xuyên không chuyển biến tốt, Thẩm Ngân Tinh đành tới gần rồi nheo mắt cười với anh:

“Nhưng cô ta làm sao biết, anh khôn khéo như vậy, hoàn toàn không bị lừa được.”

Bạc Hàn Xuyên cúi mắt nhìn cô: “Em không thích hợp nịnh hót!”

Cô nịnh hót quá vụng về.

Sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh hơi đơ ra: “Những gì em nói cũng không phải nói đùa.”

“Cho nên nói những lời này thật sự vì nịnh hót anh sao?”


“...”

Lúc Thẩm Ngân Tinh tới công ty, ánh mắt mọi người nhìn cô đều mang theo cảm xúc khó tả thành lời.

Thẩm Ngân Tinh đương nhiên biết nguyên nhân, nhưng Thẩm Ngân Tinh cũng không để tâm.

Cây ngay không sợ chết đứng, nhờ phúc của Thẩm Tư Duệ, bao nhiêu năm nay, cô sớm đã luyện thành bách độc bất xâm phạm.

Hứa Thanh Vy vì lo lắng nên đã chờ trong văn phòng của Thẩm Ngân Tinh từ sớm.

Cô ấy mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi trên ghế dựa, trên bàn còn đặt một cây gậy.

Thấy cô đi vào, cô ấy xụ mặt rồi đứng lên, thuận tay cầm gậy trên bàn đi tới!

“Tới rồi à, đi, đi đánh người!”1

Thẩm Ngân Tinh bị dáng vẻ này của Hứa Thanh Vy hù doạ, cũng không biết nên khóc hay nên cười.

“Còn chưa điều tra rõ ràng là ai làm, cậu muốn đi đánh ai?”

“Thẩm Tư Duệ và Tô Vũ! Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết... Tóm lại, một đôi tra nam tiện nữ, đánh bọn họ chắc chắn không sai!”1

Thẩm Ngân Tinh chậm rãi bước về phía trước, rút chiếc gậy trong tay Hứa Thanh Vy ra.

“Muốn đánh người cũng không thể để cậu đi. Bây giờ từ trên xuống dưới công ty đều chăm chỉ nỗ lực để mở cửa hàng dưới trướng Bạc Thị. Nếu cậu ra ngoài đánh nhau, tất cả công sức của mọi người bấy lâu nay đều lãng phí hết rồi!”

“Vậy cậu làm sao bây giờ, cứ mạc kệ để chuyện này diễn ra như vậy sao?”

Thẩm Ngân Tinh đi tới ghế ngồi, như cười mà không cười nhìn Hứa Thanh Vy: “Nếu tớ nói để chuyện này tiếp diễn như vậy, có khi nào cậu sẽ đánh tớ một trận không?”

“...” Hứa Thanh Vy không nói gì, đôi mắt liếc sang cây gậy bị Thẩm Ngân Tinh lấy đi.

Đáp án không nói cũng rõ.

Ý cười trên mặt Thẩm Ngân Tinh duy trì trong chốc lát, rồi từ từ thu lại, thần sắc vô cùng thâm trầm.

“Thanh Vy, Thẩm Tư Duệ sẽ không cười được tới cuối cùng đâu!”

Hứa Thanh Vy quét mắt nhìn cô.

“Cậu định làm sao đây?”

Thẩm Ngân Tinh nhếch môi: “Trước tiên lo chuyện công ty đi, chuyện này càng ồn ào càng to càng tốt.”

“Là ý gì đây?”

“Thanh Vy, Thẩm Tư Duệ làm vậy chỉ là muốn giải vây cho chính mình. Nhưng Tô Thị bên đó thì không như vậy! Tuy so với trước đây, xu hướng cổ phiếu hiện tại của Tô Thị chắc chắn đã ổn định, nhưng muốn tiến vào trung tâm thương mại dưới trướng của Bạc Thị thì khó à...”

Mí mắt của Hứa Thanh Vy đột nhiên nhảy nhảy, yên lặng ngồi xuống ghế đối diện với Thẩm Ngân Tinh.

Ánh mắt mong đợi kia rõ ràng là muốn Thẩm Ngân Tinh tiếp tục nói!

“Tô Thị có được vinh quang như hiện tại, tớ cũng không khiêm tốn, là tớ tạo ra cho bọn họ. Ảnh trên mạng... hừ, chỉ có thể càng chứng tỏ Tô Thị dựa vào tớ mới có địa vị như ngày hôm nay mà thôi! Mà những nhà đầu tư bị phơi bài ra kia, khó tránh khỏi sẽ không thẹn quá hóa giận, rút đầu tư.”

“Huống hồ, trong mấy tấm ảnh đó, còn có một người là nhà đầu tư lớn nhất của Tô Thị, gần như nắm cả Tô Thị, mà anh ta và vợ của anh ta tình cảm rất tốt. Ở thủ đô, ai cũng biết anh ta yêu vợ như mạng, càng không thích có người khiêu khích mối quan hệ giữa vợ chồng họ!”

Thẩm Ngân Tinh hơi dừng lại, nói ra từng chữ một:


“Một chút cũng không được... Hơn nữa, qua một thời gian nữa là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ nhà bọn họ...”


Hứa Thanh Vy kích động vỗ bàn: “Ngân Tinh, Ngân Tinh...”


Hai mắt của cô ấy sáng lên nhìn Thẩm Ngân Tinh. Thẩm Ngân Tinh lại mỉm cười…


“Tớ sẽ nghĩ cách lấy vốn đầu tư của bọn họ ở Tô Thị lại đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK