Cô không để tâm tới khuôn mặt đang ngày càng tối lại của Diệu Hy, còn mời cô ấy ăn thử súp anh nấu. Diệu Hy mỉm cười ngồi vào bàn, đưa một muỗng lên miệng rồi tấm tắc.
- Đúng là rất ngon! Không hổ danh là anh Khải nấu.
Trương Cẩm Ngọc không nghĩ nhiều, cô rất nhiệt tình, dù sao hiểu lầm cũng giải quyết, cô cũng chẳng phải là một người nhỏ nhen.
…
Sau khi dọn dẹp xong, anh nắm tay cô lên phòng. Vừa tới nơi, người đàn ông kia vội đóng chặt cửa chốt khóa, ghì cô vào tường, siết eo rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Do chưa kịp phòng bị nên tất cả lí trí đều bị anh điều khiển. Rất nhanh sau đó cô đáp lại anh, đáp lại tất thảy những ngọt ngào mà anh mang lại. Đêm đông gió lộng, khí hàn lạnh lẽo phủ kín khắp căn phòng nhưng trong góc tường ấy giống như một quả cầu lửa, xua đi những buốt giá đặc trưng. Chưa bao giờ cô nghĩ bản thân mình lại có thể được anh thổ lộ, được chiếm một vị trí trong lòng anh.
Một lúc lâu sau, anh buông người con gái trong lòng ra rồi tiếp tục ôm cô vào lồng ngực rắn chắc. Giọng nói đều đều liên tục phát ra bên tai:
- Mọi thứ anh làm chỉ muốn dành cho em mà thôi, nếu em san sẻ nó cho người khác, chồng em sẽ không vui!
Cô cười đập nhẹ vào lưng anh:
- Anh toàn nói mấy cái gì nghe sến sẩm vậy?
Bàn tay đang đặt trên eo dùng một lực nhẹ đẩy cô ra một khoảng để thuận lợi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ:
- Chúng ta đi ngủ thôi!
Trong chăn ấm, cô cọ đầu vào ngực anh dụi dụi, tìm góc an toàn nhất rồi ngủ. Anh biết cô có thói quen gác người, cụ thể là gác lên người anh. Lần đầu tiên anh chủ động ôm cô ngủ, lúc ý thức vẫn còn, cả người cô căng thẳng tới mức gồng cứng, vậy mà tới khi ngủ say tay chân lại không an phận ghì chặt lấy anh. Bất đắc dĩ anh chỉ có thể ôm lại, chấp nhận bị cô hành. Cuối cùng sáng hôm sau tỉnh dậy, vẻ mặt cô giống như anh đang lợi dụng cô trong khi ngủ say mà làm càn vậy, oan uổng.
Bây giờ chẳng cần anh có đồng ý hay không, tay chân của cô cũng tự tung tự tác trên người anh, thú vui thật tao nhã.
- Vợ ơi!
Giọng anh trầm ấm nhưng lại như một lời ru, cô ôm anh chặt hơn một chút.
- Tuần sau chắc anh sẽ đi công tác!
Nghe tới đây cô từ từ mở mắt, không muốn anh đi chút nào, dù biết là tính chất công việc nhưng giọng nói có phần oán trách:
- Anh lại đi nữa sao?
Một nụ hôn nhẹ rơi trên chóp trán, chẳng hiểu sao khi nghe cô trách anh lại thấy vui vui, có lẽ là do cô chưa từng có biểu hiện thế này trong thời gian trước đây. Còn nhớ mỗi lần anh nói anh sẽ đi, cô chỉ mỉm cười rồi gật đầu, có lần còn nói công việc là trên hết, không cần để tâm tới thứ không quan trọng, hóa ra là bởi vì khi ấy cô không muốn để ý tới anh, hoàn toàn xem anh là một người xa lạ.
- Anh chỉ đi hai tuần rồi anh về với em!
Cô rúc đầu vào lồng ngực đang phập phồng của anh rồi thỏ thẻ:
- Không muốn anh đi chút nào!
Người nào đó nghe thấy câu này tim như muốn tan ra, sự dịu dàng này giống với một liều thuốc phiện quá, càng nghe càng nghiện. Anh cũng không muốn đi nhưng vì công việc và hơn hết anh muốn lên kế hoạch cầu hôn cô, muốn cô trở thành người con gái hạnh phúc nhất.
- Ngoan, ngủ đi, lần này về sẽ cho em một bất ngờ!
Máu tò mò nổi lên, cô bắt đầu dò hỏi:
- Anh bật mí chút xem, có phải bố mẹ và Nguyệt Cầm về không?
- Trẻ con không nên quá tò mò.
Dám nói cô là trẻ con sao, anh hơn cô mấy tuổi chứ, cùng lắm là một hai ba,… bốn năm…sáu bảy… cũng nhiều phết nhỉ!
- Anh có biết lần đầu thấy anh em đã nghĩ gì không?
Hứa Nguyên Khải sáng mắt lên, nhìn cô đầy mong đợi.
- Người già như anh cũng không nên quá tò mò!
Nói xong cô cười khúc khích, còn anh chau mày, nhóc này được lắm.
- Em có nói không? Dám trêu lại anh!
- Anh bật mí một chút đi!
Anh lắc đầu, cô cũng lắc đầu, cuối cùng thống nhất sau khi anh về sẽ đồng thời trao đổi điều bí mật đó. Gió bấc tuy lạnh nhưng lại là cơn gió đưa cô và anh đến với nhau, trải qua rét buốt mới trân trọng mùa xuân, trải qua cãi vã mới hoàn toàn thấu hiểu…
Sáng hôm sau, anh nấu bữa sáng cho cô sau đó mới lên phòng thay đồ. Chiếc caravat mà cô tặng anh giữ rất cẩn thận, chưa từng để nó bị “thất sủng” bao giờ. Nhìn thấy vật quen, cô mỉm cười rồi cầm nó vòng qua cổ anh, động tác thuần thục thắt lại vô cùng đẹp mắt.
- Cái này cũ rồi, mấy nữa mua cho anh cái mới bằng lương của em!
Anh đặt lên má cô một nụ hôn rồi cười đáp:
- Cảm ơn vợ, anh vẫn thích nó nhất vì đây là món quà đầu tiên em tặng cho anh!
- Anh hôn em hơi nhiều!
Khuôn mặt kẻ nào đó trưng ra rất đểu cáng, ôm lấy cô cùng xuống nhà. Diệu Hy và An Lâm cũng vừa lúc ngồi xuống bàn ăn, cô mỉm cười lấy bữa sáng cho họ, biết Diệu Hy vẫn còn bị thương nên pha sữa cho An Lâm luôn.
- Cho con nè bé!
- Cảm ơn cô Nọc.
Cô bật cười, ngồi xuống thưởng thức bữa sáng. Sau khi kết thúc bữa sáng, Diệu Hy nhìn sang cô rồi nhìn anh lẽn bẽn hỏi:
- T… Tôi sợ đi một mình sẽ gặp phải tên chồng vũ phu đó, tôi có thể làm phiền anh Khải đưa tôi tới trường quay được không?
Trương Cẩm Ngọc không nghĩ nhiều, nếu xảy ra trường hợp đó thật thì cũng tội cho cô ấy. Vừa quay sang định nói với anh thì anh đã nói trước.
- Tôi thuê sẵn vệ sĩ hộ tống rồi, đang chờ cô ở cổng, cô có thể ra đó bất cứ lúc nào.
Khuôn mặt Diệu Hy lập tức cứng đờ, cô không nghĩ anh lại làm như vậy. Nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại:
- Hơ, anh thật chu đáo với em quá, cảm ơn anh nhiều lắm.
Anh không để tâm, trước mặt Diệu Hy vén nhẹ sợi tóc mái vương trên mặt cô ra sau tai.
- Có mấy kiểu kẹp tóc khá đẹp, anh đặt cho em.
Diệu Hy bị bơ đẹp, tức giận tới mức tay siết thành quyền. Có khi Hứa Nguyên Khải chỉ đang cố tình diễn với Trương Cẩm Ngọc để chọc tức cô thôi. Anh ta đúng thù dai, nhiều năm như vậy mà vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của mình, dẫu gì bây giờ cô cũng mở lòng với anh ta thêm một lần nữa mà, có nhất thiết phải dùng người khác để ra oai với cô không?
Dù sao cũng chẳng thể nuốt nổi màn tình tứ này nên Diệu Hy vờ có việc bận kéo An Lâm rời đi trước. Để xem trước mặt cô anh còn có thể diễn tới khi nào.
Thế nhưng nguyên cả tuần, Hứa Nguyên Khải đều đối xử rất tốt với Trương Cẩm Ngọc. Lúc này Diệu Hy bắt đầu nghi ngờ những suy nghĩ kia. Cô bắt đầu lo sợ, lỡ như không phải anh vì chọc tức cô mà đối xử tốt với Trương Cẩm Ngọc, nếu anh thực sự đã có tình cảm với cô ta thật, không phải cô đã thua một con oắt quê mùa kia sao? Không đời nào!
Ngày anh lên máy bay cũng tới, trước khi anh đi, cô còn ôm anh rất lâu, dặn dò anh giữ gìn sức khoẻ. Cô nhóc này trở nên mít ướt như vậy từ bao giờ vậy nè!
- Chỉ là hai tuần thôi mà, sau này sẽ không đi nữa!
- Đúng là rất ngon! Không hổ danh là anh Khải nấu.
Trương Cẩm Ngọc không nghĩ nhiều, cô rất nhiệt tình, dù sao hiểu lầm cũng giải quyết, cô cũng chẳng phải là một người nhỏ nhen.
…
Sau khi dọn dẹp xong, anh nắm tay cô lên phòng. Vừa tới nơi, người đàn ông kia vội đóng chặt cửa chốt khóa, ghì cô vào tường, siết eo rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Do chưa kịp phòng bị nên tất cả lí trí đều bị anh điều khiển. Rất nhanh sau đó cô đáp lại anh, đáp lại tất thảy những ngọt ngào mà anh mang lại. Đêm đông gió lộng, khí hàn lạnh lẽo phủ kín khắp căn phòng nhưng trong góc tường ấy giống như một quả cầu lửa, xua đi những buốt giá đặc trưng. Chưa bao giờ cô nghĩ bản thân mình lại có thể được anh thổ lộ, được chiếm một vị trí trong lòng anh.
Một lúc lâu sau, anh buông người con gái trong lòng ra rồi tiếp tục ôm cô vào lồng ngực rắn chắc. Giọng nói đều đều liên tục phát ra bên tai:
- Mọi thứ anh làm chỉ muốn dành cho em mà thôi, nếu em san sẻ nó cho người khác, chồng em sẽ không vui!
Cô cười đập nhẹ vào lưng anh:
- Anh toàn nói mấy cái gì nghe sến sẩm vậy?
Bàn tay đang đặt trên eo dùng một lực nhẹ đẩy cô ra một khoảng để thuận lợi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ:
- Chúng ta đi ngủ thôi!
Trong chăn ấm, cô cọ đầu vào ngực anh dụi dụi, tìm góc an toàn nhất rồi ngủ. Anh biết cô có thói quen gác người, cụ thể là gác lên người anh. Lần đầu tiên anh chủ động ôm cô ngủ, lúc ý thức vẫn còn, cả người cô căng thẳng tới mức gồng cứng, vậy mà tới khi ngủ say tay chân lại không an phận ghì chặt lấy anh. Bất đắc dĩ anh chỉ có thể ôm lại, chấp nhận bị cô hành. Cuối cùng sáng hôm sau tỉnh dậy, vẻ mặt cô giống như anh đang lợi dụng cô trong khi ngủ say mà làm càn vậy, oan uổng.
Bây giờ chẳng cần anh có đồng ý hay không, tay chân của cô cũng tự tung tự tác trên người anh, thú vui thật tao nhã.
- Vợ ơi!
Giọng anh trầm ấm nhưng lại như một lời ru, cô ôm anh chặt hơn một chút.
- Tuần sau chắc anh sẽ đi công tác!
Nghe tới đây cô từ từ mở mắt, không muốn anh đi chút nào, dù biết là tính chất công việc nhưng giọng nói có phần oán trách:
- Anh lại đi nữa sao?
Một nụ hôn nhẹ rơi trên chóp trán, chẳng hiểu sao khi nghe cô trách anh lại thấy vui vui, có lẽ là do cô chưa từng có biểu hiện thế này trong thời gian trước đây. Còn nhớ mỗi lần anh nói anh sẽ đi, cô chỉ mỉm cười rồi gật đầu, có lần còn nói công việc là trên hết, không cần để tâm tới thứ không quan trọng, hóa ra là bởi vì khi ấy cô không muốn để ý tới anh, hoàn toàn xem anh là một người xa lạ.
- Anh chỉ đi hai tuần rồi anh về với em!
Cô rúc đầu vào lồng ngực đang phập phồng của anh rồi thỏ thẻ:
- Không muốn anh đi chút nào!
Người nào đó nghe thấy câu này tim như muốn tan ra, sự dịu dàng này giống với một liều thuốc phiện quá, càng nghe càng nghiện. Anh cũng không muốn đi nhưng vì công việc và hơn hết anh muốn lên kế hoạch cầu hôn cô, muốn cô trở thành người con gái hạnh phúc nhất.
- Ngoan, ngủ đi, lần này về sẽ cho em một bất ngờ!
Máu tò mò nổi lên, cô bắt đầu dò hỏi:
- Anh bật mí chút xem, có phải bố mẹ và Nguyệt Cầm về không?
- Trẻ con không nên quá tò mò.
Dám nói cô là trẻ con sao, anh hơn cô mấy tuổi chứ, cùng lắm là một hai ba,… bốn năm…sáu bảy… cũng nhiều phết nhỉ!
- Anh có biết lần đầu thấy anh em đã nghĩ gì không?
Hứa Nguyên Khải sáng mắt lên, nhìn cô đầy mong đợi.
- Người già như anh cũng không nên quá tò mò!
Nói xong cô cười khúc khích, còn anh chau mày, nhóc này được lắm.
- Em có nói không? Dám trêu lại anh!
- Anh bật mí một chút đi!
Anh lắc đầu, cô cũng lắc đầu, cuối cùng thống nhất sau khi anh về sẽ đồng thời trao đổi điều bí mật đó. Gió bấc tuy lạnh nhưng lại là cơn gió đưa cô và anh đến với nhau, trải qua rét buốt mới trân trọng mùa xuân, trải qua cãi vã mới hoàn toàn thấu hiểu…
Sáng hôm sau, anh nấu bữa sáng cho cô sau đó mới lên phòng thay đồ. Chiếc caravat mà cô tặng anh giữ rất cẩn thận, chưa từng để nó bị “thất sủng” bao giờ. Nhìn thấy vật quen, cô mỉm cười rồi cầm nó vòng qua cổ anh, động tác thuần thục thắt lại vô cùng đẹp mắt.
- Cái này cũ rồi, mấy nữa mua cho anh cái mới bằng lương của em!
Anh đặt lên má cô một nụ hôn rồi cười đáp:
- Cảm ơn vợ, anh vẫn thích nó nhất vì đây là món quà đầu tiên em tặng cho anh!
- Anh hôn em hơi nhiều!
Khuôn mặt kẻ nào đó trưng ra rất đểu cáng, ôm lấy cô cùng xuống nhà. Diệu Hy và An Lâm cũng vừa lúc ngồi xuống bàn ăn, cô mỉm cười lấy bữa sáng cho họ, biết Diệu Hy vẫn còn bị thương nên pha sữa cho An Lâm luôn.
- Cho con nè bé!
- Cảm ơn cô Nọc.
Cô bật cười, ngồi xuống thưởng thức bữa sáng. Sau khi kết thúc bữa sáng, Diệu Hy nhìn sang cô rồi nhìn anh lẽn bẽn hỏi:
- T… Tôi sợ đi một mình sẽ gặp phải tên chồng vũ phu đó, tôi có thể làm phiền anh Khải đưa tôi tới trường quay được không?
Trương Cẩm Ngọc không nghĩ nhiều, nếu xảy ra trường hợp đó thật thì cũng tội cho cô ấy. Vừa quay sang định nói với anh thì anh đã nói trước.
- Tôi thuê sẵn vệ sĩ hộ tống rồi, đang chờ cô ở cổng, cô có thể ra đó bất cứ lúc nào.
Khuôn mặt Diệu Hy lập tức cứng đờ, cô không nghĩ anh lại làm như vậy. Nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại:
- Hơ, anh thật chu đáo với em quá, cảm ơn anh nhiều lắm.
Anh không để tâm, trước mặt Diệu Hy vén nhẹ sợi tóc mái vương trên mặt cô ra sau tai.
- Có mấy kiểu kẹp tóc khá đẹp, anh đặt cho em.
Diệu Hy bị bơ đẹp, tức giận tới mức tay siết thành quyền. Có khi Hứa Nguyên Khải chỉ đang cố tình diễn với Trương Cẩm Ngọc để chọc tức cô thôi. Anh ta đúng thù dai, nhiều năm như vậy mà vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của mình, dẫu gì bây giờ cô cũng mở lòng với anh ta thêm một lần nữa mà, có nhất thiết phải dùng người khác để ra oai với cô không?
Dù sao cũng chẳng thể nuốt nổi màn tình tứ này nên Diệu Hy vờ có việc bận kéo An Lâm rời đi trước. Để xem trước mặt cô anh còn có thể diễn tới khi nào.
Thế nhưng nguyên cả tuần, Hứa Nguyên Khải đều đối xử rất tốt với Trương Cẩm Ngọc. Lúc này Diệu Hy bắt đầu nghi ngờ những suy nghĩ kia. Cô bắt đầu lo sợ, lỡ như không phải anh vì chọc tức cô mà đối xử tốt với Trương Cẩm Ngọc, nếu anh thực sự đã có tình cảm với cô ta thật, không phải cô đã thua một con oắt quê mùa kia sao? Không đời nào!
Ngày anh lên máy bay cũng tới, trước khi anh đi, cô còn ôm anh rất lâu, dặn dò anh giữ gìn sức khoẻ. Cô nhóc này trở nên mít ướt như vậy từ bao giờ vậy nè!
- Chỉ là hai tuần thôi mà, sau này sẽ không đi nữa!