Không hiểu sao khi anh nói ra câu đó mặc dù biết mọi chuyện đều chỉ là tai nạn nhưng trong lòng cô vẫn rất sợ. Dường như cô lại có cảm giác rằng những điều mà trước đây anh từng gán ghép cho cô lại đúng quá. Cô chợt thấy mình thật rẻ tiền, thật vô sỉ, cô vốn không nên có được sự quan tâm của người khác. Một kẻ nghèo hèn như cô biết bao năm qua bao bọc cho mình một lớp vỏ ngạo nghễ tự đắc chính là để che đi sự tự ti bên trong. Càng thể hiện ra bên ngoài nhiều bao nhiêu thì đáy lòng càng héo mòn bấy nhiêu.
Cô giãy dụa muốn vùng thoát ra khỏi người anh, đôi bàn tay nhỏ cố đẩy lồng ngực rắn chắc nhưng anh lại càng ghì chặt cô vào lòng mình hơn, âm thanh trầm thấp nhưng lại vô cùng ấm áp.
- Đừng xua đuổi anh được không, anh xin lỗi em, anh không nên có những hành động mất nhân tính như thế!
- Anh không cần phải như vậy, tôi và anh chỉ cần việc ai người nấy làm, mệnh ai người đó sống thì việc như ngày hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu, muốn trách thì trách tôi lo chuyện bao đồng. Sau này tôi sẽ không như vậy nữa là được!
Chợt cô thấy cả người mình như được thả lỏng, hoá ra anh đã buông cô ra rồi. Vậy là tất cả đã đúng với ý nguyện của cô, anh và cô sẽ lại như trước đây nhỉ? Lướt qua nhau như không hề quen biết, hơn nữa nhà anh còn nhiều phòng, cô cũng nên dọn ra khỏi đây ấy nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô lại hụt hẫng thế này.
Trương Cẩm Ngọc xoay người bước đi nhưng mới đặt chân xuống nền đất lạnh được vài bước thì bị câu nói của anh chặn đứng lại:
- Vậy nếu anh cứ muốn lo chuyện bao đồng thì sao đây?
Trái tim của cô chợt đập mạnh dữ dội, anh nói vậy là có ý gì? Không phải là say quá nên nói những điều linh tinh đó chứ? Nhưng nếu trong lời nói kia có ý nào tình tứ thì cô thật sự không xứng.
Trương Cẩm Ngọc giả điếc tiến về giường nằm xuống đắp chăn, anh cũng không nói thêm lời nào nữa, một lát sau thì cô cảm nhận được chỗ bên cạnh lún xuống, đoán biết là anh nên cô yên tâm rơi vào giấc ngủ.
...
Dưới hàng cây trúc đào nở rực dải hoa màu hồng nhạt toả hương, Trương Cẩm Ngọc ngơ ngác đứng ngắm nghía chúng. Ánh đèn đường lặng lẽ chiếu xuống mặt đất, một bóng đen khổng lồ chợt xuất hiện phía sau lưng bịp miệng cô lại.
Hắn đè cô xuống hàng trúc đào, cả phố lúc này váng tanh, cô kêu gào mãi cũng chẳng có ai giúp!
Rồi hắn xé nát váy áo trên người cô, khuôn mặt lộ rõ dục vọng ghê tởm.
- Anh sẽ khiến em sung sướng, hahaha!
Tràng cười ấy làm cô nổi gai ốc, ai đó làm ơn tới giúp cô đi, làm ơn!
- Đừng...đừng...đừng động vào tôi! T...tránh ra...huhu! Cứu tôi với, Hứa Nguyên Khải, anh cứu em với...!!
Rồi từ đâu đó truyền đến một âm thanh như một liều thuốc an thần, cô cố gắng bám với lấy như một chiếc phao cứu sinh.
-Anh đây, anh ở đây!
Trương Cẩm Ngọc chợt tỉnh sau cơn ác mộng, cô thấy cả người mình nằm trọn trong vòng tay anh. Đôi mắt anh vô cùng lo lắng, anh ôm cô rất chặt, còn vỗ vỗ lưng trấn an. Cô cảm nhận được rất rõ nhịp tim của anh, nó đập mạnh quá, dường như cô thấy lúc này trái tim anh và cô như đang hoà vào làm một vậy.
- Anh ở đây, anh bảo vệ cho em, đừng sợ!
Mồ hôi trên gương mặt cô theo đường chân tóc rỉ dọc trán minh chứng cho thấy cô đã sợ hãi, bất lực và tuyệt vọng như thế nào trong cơn mộng kia. Hứa Nguyên Khải khẽ khàng lau đi những giọt mồ hôi đang lấm tấm, anh đỡ đầu cô dậy, đẩy chiếc gối cô vừa nằm xuống cuối giường rồi kéo gối của mình sang rồi đỡ cô nằm xuống.Sợ cô từ chối nên anh nói luôn.
- Anh nghe nói nếu em mơ thấy ác mộng là cái gối đó bị ám rồi, không nên nằm, nằm chung với anh.
- T...tôi không sợ!
Anh nhìn cả cơ thể cô đang run lẩy bẩy thì cười:
- Lừa anh à, em không lừa được anh đâu, ngủ đi, anh ôm em!
Rõ ràng lúc tối còn phân định rõ ràng vậy mà bây giờ lại bám dính như sam thế này thật khiến cô xấu hổ, đúng là không có tiền đồ gì hết!
Cô bướng bỉnh đẩy mạnh người anh ra nhưng người đàn ông này không hiểu ăn gì mà khoẻ như voi, càng đẩy ra cơ thể cô lại càng sáp lại gần anh hơn.
- Em đẩy nữa anh hôn em đấy!
- Anh... Anh bị ma nhập à!
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô hoang mang hỏi anh, bàn tay nhỏ kia vẫn kiên trì muốn đẩy cơ thể to lớn ra khỏi người của mình.
Không biết con ma nào nhập Hứa Nguyên Khải, anh cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Cô ngây người, một lúc sau mặt mũi đỏ ửng, đầu óc như muốn nổ tung.
Trương Cẩm Ngọc tức tối đánh liên tục lên ngực anh vừa uất ức:
- Ai cho anh hôn tôi, ai cho anh hôn tôi, trả lại đây!
- Hửm, trả gì cơ? Nụ hôn này á!
Nói rồi anh đưa má mình khẽ va vào môi cô rồi nhíu mày.
- Sao em lại hôn anh, bắt đền đi! À quên vừa nãy anh hôn em rồi vậy là chúng ta huề!
- Vô sỉ!
Nhìn vẻ mặt phụng phịu giận dỗi kia mà anh phì cười, bàn tay xoa xoa mái tóc dài mượt rồi áp khuôn mặt cô vào ngực mình.
- Ngủ đi, không ngủ là con ma lại nhập anh hôn em tiếp đấy!
Nhưng quả không thể phủ nhận nằm trong vòng tay của anh, cô an tâm bội phần. Trời về khuya cũng không muốn đôi co với anh nữa nên nhắm mắt ngủ luôn. Đêm đó cô ngủ rất ngon, chẳng một con ác mộng nào nữa làm cô thức giấc, đến khi buổi sáng tiếng chuông báo thức kêu, Trương Cẩm Ngọc mới lọ mọ tỉnh dậy.
Cái gì thế này! Sao cô có thể ngủ hư đốn như vậy! Tay cô ôm chặt cứng anh, chân cũng gác lên hông anh nốt nhưng điều kì lạ là không hiểu sao ở phía dưới anh lại ấm áp hơn những chỗ bình thường, hình như cô còn cảm nhận thấy có thứ gì đó nhô lên.
- Em dậy sớm nhỉ? Còn lợi dụng lúc anh đang ngủ mà ôm anh chặt như thế, em tính trả thế nào đây? Anh ôm lại nhé!
Cô hốt hoảng rời khỏi người Hứa Nguyên Khải ngay lập tức, miệng lắp bắp giải thích:
- Không phải, chẳng qua là do tôi mệt quá nên không kiểm soát được bản thân thôi!
- Vậy cũng phải trả, hôm qua em đòi nợ anh ghê lắm mà!
Nghĩ thế nào cũng thấy Hứa Nguyên Khải được lợi, cô không tính toán đã là may cho anh ta lắm rồi vậy mà anh ta dám tính toán với cô.
- Không trả, sao tôi phải trả cho anh.
- Hôm qua em đè anh, tay chân hôm nay vẫn còn nhức nhối vậy mà giờ em nói câu vô trách nhiệm thế đấy!
Tên khốn, anh ta dám gài cô! Bực mình quá rồi nhưng Trương Cẩm Ngọc vẫn thương lượng với anh:
- Vậy tôi làm bữa sáng cho anh, được chưa?
Đôi mắt sâu thẳm kia hôm nay chợt gợi lên từng con sóng xanh biếc, bờ môi mỏng khẽ nhoẻn miệng cười.
- Để xem đã, tạm thời cứ như thế đi!
Trương Cẩm Ngọc nhếch môi nhìn anh, nghe lời Hứa Nguyên Khải nói ứa gan thật chứ, mới sáng sớm đã chọc tức cô rồi.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Trương Cẩm Ngọc xuống nhà làm bữa sáng cho anh. Hứa Nguyên Khải có vẻ ăn rất ngon miệng, Nguyệt Cầm và cô mới dùng xong một phần ăn thì anh ta ăn gấp ba lần bọn cô, nhìn cảnh đó cô còn sợ anh nổ bụng.
Hứa Nguyệt Cầm ăn sáng xong thì lái xe đi trước, cô cũng nhanh chóng chuẩn bị rồi nhanh chóng tới trường.
Vừa mới bước ra đến cổng thì bị một chiếc xe sang chặn đứng, kính xe từ từ hạ xuống dần lộ một nửa khuôn mặt của người đàn ông lịch lãm.
- Lên xe đi vợ yêu!
Cô giãy dụa muốn vùng thoát ra khỏi người anh, đôi bàn tay nhỏ cố đẩy lồng ngực rắn chắc nhưng anh lại càng ghì chặt cô vào lòng mình hơn, âm thanh trầm thấp nhưng lại vô cùng ấm áp.
- Đừng xua đuổi anh được không, anh xin lỗi em, anh không nên có những hành động mất nhân tính như thế!
- Anh không cần phải như vậy, tôi và anh chỉ cần việc ai người nấy làm, mệnh ai người đó sống thì việc như ngày hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu, muốn trách thì trách tôi lo chuyện bao đồng. Sau này tôi sẽ không như vậy nữa là được!
Chợt cô thấy cả người mình như được thả lỏng, hoá ra anh đã buông cô ra rồi. Vậy là tất cả đã đúng với ý nguyện của cô, anh và cô sẽ lại như trước đây nhỉ? Lướt qua nhau như không hề quen biết, hơn nữa nhà anh còn nhiều phòng, cô cũng nên dọn ra khỏi đây ấy nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô lại hụt hẫng thế này.
Trương Cẩm Ngọc xoay người bước đi nhưng mới đặt chân xuống nền đất lạnh được vài bước thì bị câu nói của anh chặn đứng lại:
- Vậy nếu anh cứ muốn lo chuyện bao đồng thì sao đây?
Trái tim của cô chợt đập mạnh dữ dội, anh nói vậy là có ý gì? Không phải là say quá nên nói những điều linh tinh đó chứ? Nhưng nếu trong lời nói kia có ý nào tình tứ thì cô thật sự không xứng.
Trương Cẩm Ngọc giả điếc tiến về giường nằm xuống đắp chăn, anh cũng không nói thêm lời nào nữa, một lát sau thì cô cảm nhận được chỗ bên cạnh lún xuống, đoán biết là anh nên cô yên tâm rơi vào giấc ngủ.
...
Dưới hàng cây trúc đào nở rực dải hoa màu hồng nhạt toả hương, Trương Cẩm Ngọc ngơ ngác đứng ngắm nghía chúng. Ánh đèn đường lặng lẽ chiếu xuống mặt đất, một bóng đen khổng lồ chợt xuất hiện phía sau lưng bịp miệng cô lại.
Hắn đè cô xuống hàng trúc đào, cả phố lúc này váng tanh, cô kêu gào mãi cũng chẳng có ai giúp!
Rồi hắn xé nát váy áo trên người cô, khuôn mặt lộ rõ dục vọng ghê tởm.
- Anh sẽ khiến em sung sướng, hahaha!
Tràng cười ấy làm cô nổi gai ốc, ai đó làm ơn tới giúp cô đi, làm ơn!
- Đừng...đừng...đừng động vào tôi! T...tránh ra...huhu! Cứu tôi với, Hứa Nguyên Khải, anh cứu em với...!!
Rồi từ đâu đó truyền đến một âm thanh như một liều thuốc an thần, cô cố gắng bám với lấy như một chiếc phao cứu sinh.
-Anh đây, anh ở đây!
Trương Cẩm Ngọc chợt tỉnh sau cơn ác mộng, cô thấy cả người mình nằm trọn trong vòng tay anh. Đôi mắt anh vô cùng lo lắng, anh ôm cô rất chặt, còn vỗ vỗ lưng trấn an. Cô cảm nhận được rất rõ nhịp tim của anh, nó đập mạnh quá, dường như cô thấy lúc này trái tim anh và cô như đang hoà vào làm một vậy.
- Anh ở đây, anh bảo vệ cho em, đừng sợ!
Mồ hôi trên gương mặt cô theo đường chân tóc rỉ dọc trán minh chứng cho thấy cô đã sợ hãi, bất lực và tuyệt vọng như thế nào trong cơn mộng kia. Hứa Nguyên Khải khẽ khàng lau đi những giọt mồ hôi đang lấm tấm, anh đỡ đầu cô dậy, đẩy chiếc gối cô vừa nằm xuống cuối giường rồi kéo gối của mình sang rồi đỡ cô nằm xuống.Sợ cô từ chối nên anh nói luôn.
- Anh nghe nói nếu em mơ thấy ác mộng là cái gối đó bị ám rồi, không nên nằm, nằm chung với anh.
- T...tôi không sợ!
Anh nhìn cả cơ thể cô đang run lẩy bẩy thì cười:
- Lừa anh à, em không lừa được anh đâu, ngủ đi, anh ôm em!
Rõ ràng lúc tối còn phân định rõ ràng vậy mà bây giờ lại bám dính như sam thế này thật khiến cô xấu hổ, đúng là không có tiền đồ gì hết!
Cô bướng bỉnh đẩy mạnh người anh ra nhưng người đàn ông này không hiểu ăn gì mà khoẻ như voi, càng đẩy ra cơ thể cô lại càng sáp lại gần anh hơn.
- Em đẩy nữa anh hôn em đấy!
- Anh... Anh bị ma nhập à!
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô hoang mang hỏi anh, bàn tay nhỏ kia vẫn kiên trì muốn đẩy cơ thể to lớn ra khỏi người của mình.
Không biết con ma nào nhập Hứa Nguyên Khải, anh cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Cô ngây người, một lúc sau mặt mũi đỏ ửng, đầu óc như muốn nổ tung.
Trương Cẩm Ngọc tức tối đánh liên tục lên ngực anh vừa uất ức:
- Ai cho anh hôn tôi, ai cho anh hôn tôi, trả lại đây!
- Hửm, trả gì cơ? Nụ hôn này á!
Nói rồi anh đưa má mình khẽ va vào môi cô rồi nhíu mày.
- Sao em lại hôn anh, bắt đền đi! À quên vừa nãy anh hôn em rồi vậy là chúng ta huề!
- Vô sỉ!
Nhìn vẻ mặt phụng phịu giận dỗi kia mà anh phì cười, bàn tay xoa xoa mái tóc dài mượt rồi áp khuôn mặt cô vào ngực mình.
- Ngủ đi, không ngủ là con ma lại nhập anh hôn em tiếp đấy!
Nhưng quả không thể phủ nhận nằm trong vòng tay của anh, cô an tâm bội phần. Trời về khuya cũng không muốn đôi co với anh nữa nên nhắm mắt ngủ luôn. Đêm đó cô ngủ rất ngon, chẳng một con ác mộng nào nữa làm cô thức giấc, đến khi buổi sáng tiếng chuông báo thức kêu, Trương Cẩm Ngọc mới lọ mọ tỉnh dậy.
Cái gì thế này! Sao cô có thể ngủ hư đốn như vậy! Tay cô ôm chặt cứng anh, chân cũng gác lên hông anh nốt nhưng điều kì lạ là không hiểu sao ở phía dưới anh lại ấm áp hơn những chỗ bình thường, hình như cô còn cảm nhận thấy có thứ gì đó nhô lên.
- Em dậy sớm nhỉ? Còn lợi dụng lúc anh đang ngủ mà ôm anh chặt như thế, em tính trả thế nào đây? Anh ôm lại nhé!
Cô hốt hoảng rời khỏi người Hứa Nguyên Khải ngay lập tức, miệng lắp bắp giải thích:
- Không phải, chẳng qua là do tôi mệt quá nên không kiểm soát được bản thân thôi!
- Vậy cũng phải trả, hôm qua em đòi nợ anh ghê lắm mà!
Nghĩ thế nào cũng thấy Hứa Nguyên Khải được lợi, cô không tính toán đã là may cho anh ta lắm rồi vậy mà anh ta dám tính toán với cô.
- Không trả, sao tôi phải trả cho anh.
- Hôm qua em đè anh, tay chân hôm nay vẫn còn nhức nhối vậy mà giờ em nói câu vô trách nhiệm thế đấy!
Tên khốn, anh ta dám gài cô! Bực mình quá rồi nhưng Trương Cẩm Ngọc vẫn thương lượng với anh:
- Vậy tôi làm bữa sáng cho anh, được chưa?
Đôi mắt sâu thẳm kia hôm nay chợt gợi lên từng con sóng xanh biếc, bờ môi mỏng khẽ nhoẻn miệng cười.
- Để xem đã, tạm thời cứ như thế đi!
Trương Cẩm Ngọc nhếch môi nhìn anh, nghe lời Hứa Nguyên Khải nói ứa gan thật chứ, mới sáng sớm đã chọc tức cô rồi.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Trương Cẩm Ngọc xuống nhà làm bữa sáng cho anh. Hứa Nguyên Khải có vẻ ăn rất ngon miệng, Nguyệt Cầm và cô mới dùng xong một phần ăn thì anh ta ăn gấp ba lần bọn cô, nhìn cảnh đó cô còn sợ anh nổ bụng.
Hứa Nguyệt Cầm ăn sáng xong thì lái xe đi trước, cô cũng nhanh chóng chuẩn bị rồi nhanh chóng tới trường.
Vừa mới bước ra đến cổng thì bị một chiếc xe sang chặn đứng, kính xe từ từ hạ xuống dần lộ một nửa khuôn mặt của người đàn ông lịch lãm.
- Lên xe đi vợ yêu!