Hứa Nguyên Khải nguýt cô một cái rõ dài nhưng tay vẫn cặm cụi ghi chép, chỉ là tốc độ trở nên chậm hơn một chút, chữ cũng vì đó mà dễ nhìn hơn vài phần. Đến bây giờ Trương Cẩm Ngọc vẫn còn bần thần về chuyện tiền bạc nhưng hơn hết cô lại càng không hiểu thái độ sáng nắng chiều mưa của người đàn ông ngồi cạnh là như thế nào. Đắn đo một hồi, cô nghĩ rằng bản thân nên tự thân vận động để khỏi mắc phải rắc rối thì vẫn hơn:
- Anh đi ngủ đi, tôi sẽ tự soạn phần còn lại.
- Chói mắt thế ai mà ngủ được!
Thì ra do ánh đèn này nên anh mới chủ động như vậy sao? Chi bằng anh ta theo ý kiến lúc nãy của cô thì đã không phải nhọc công thế này rồi.
- Vậy tôi dùng ánh sáng điện thoại, anh đi ngủ đi, mười hai giờ đêm rồi! Thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu.
- Cô ngứa miệng à? Nói nhiều thế!
Đúng là anh ta đang giúp cô nhưng mỗi câu nói thốt ra thật sự khiến cô rất ngứa tiết. Nếu là người khác có thể đã lãnh đủ một cú đấm của Trương Cẩm Ngọc cô rồi.
Khoảng mười phút sau thì Hứa Nguyên Khải soạn xong giáo án. Cô không mấy ưa người đàn ông này nhưng lại không thể phủ nhận trí nhớ và cách làm việc của anh ta thực sự hoàn hảo. Anh đóng sập cuốn giáo án lại, nhanh chóng đứng dậy rồi bỏ cho cô một câu:
- Tắt đèn lên giường ngủ!
- Tôi ngủ sofa!- Cô phụng phịu.
- Không hiểu tiếng người à?
Trương Cẩm Ngọc nghiến răng nghiến lợi dằn lòng nhấn mạnh đây từng là ân nhân của cô, không được phép đấm. Cô soạn sách vở vào balo, sắp xếp lại bàn ghế rồi tắt điện leo lên giường.
Khi tấm lưng vừa đặt xuống, cô khá bất ngờ khi nó được sưởi ấm một cách kì lạ, có lẽ là kẻ nào đó đã ủ ấm trước cho cô. Mặc dù không biết anh nhọc lòng như vậy để làm gì nhưng cô vẫn quay sang nhìn anh rồi mỉm cười nói:
- Cảm ơn!
- Nằm một lúc thì thấy gió lùa rét quá nên tôi đổi chỗ thôi!
-...
Có vẻ như đã thức qua khoảnh khắc buồn ngủ rồi nên bây giờ cứ trằn trọc mãi. Trương Cẩm Ngọc trở mình ngắm nhìn bầu trời đêm. Cô nhớ lại thủa bé mỗi tối đều cùng Hạo Nam và lũ em chạy ra ngoài đồng chơi. Vầng trăng tròn vành vạnh, cơn gió thoảng mát lạnh kéo theo hương lúa mới làm đám trẻ dễ chịu vô cùng. Chỉ tiếc thời gian tươi đẹp đó đã qua mất rồi.
- Tại cô mà tôi không ngủ được đấy, cô phải chịu trách nhiệm!
Giọng điệu kia làm Trương Cẩm Ngọc như không tin vào tai mình, tên điên này nay giở chứng gì vậy.
- Giờ tôi còn phải dạy anh cách ngủ cơ à?
- Cô kể chuyện cho tôi nghe đi!
- Chịu.
Người đàn ông này đột nhiên biểu hiện lạ làm cô trước đây đã phòng bị nay tấm áo giáp ấy lại càng thêm kiên cố hơn, vừa khó chịu trả lời vừa đưa ánh mắt thắc mắc nhìn anh.
Thế nhưng có vẻ chẳng hề để tâm tới điều đó, Hứa Nguyên Khải thản nhiên cất lời:
- Nếu như người cô từng yêu rất sâu đậm, nay lại phản bội cô thì cô sẽ làm như thế nào?
Ồ, hoá ra anh ta đang tìm người tư vấn tình cảm, được thôi, cô sẽ làm người tốt một lần.
- Vậy thì tôi sẽ buông tay người đó!
- Tại sao?- Hứa Nguyên Khải xoay người đối diện với ánh mắt của người con gái trước mắt.
- Nếu người đó chọn phản bội thì chứng tỏ mối quan hệ hai người đã chẳng thể cứu vãn được nữa rồi. Trong tình yêu nếu đối phương thật sự không hướng về mình chẳng phải cứ bó buộc nhau sẽ càng đau khổ sao?
Anh trầm ngâm một lát sau đó hỏi lại cô:
- Vậy cứ níu kéo thì sao?
- Tôi cho rằng người đó bị ngu!
Lời nói vô tư kia lọt vào tai Hứa Nguyên Khải không khác gì một câu chửi, khuôn mặt anh cũng đen lại vài phần.
- Nếu như cứ mãi theo đuổi một cuộc tình không có kết quả khác là mua dây tự trói mình, không bỏ thì chỉ làm đau bản thân thôi.
Sau câu nói đó không khí trong phòng rơi vào im lặng. Có lẽ đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau nhiều như vậy, cô không dám đặt quá nhiều niềm tin vào anh vì cô sợ những hôm trái gió trở trời anh lại nổi cơn điên thì khổ. Từng lời nói ra cũng không biết anh thấm được bao nhiêu phần trăm nhưng đó là toàn bộ những gì cô nghĩ.
- Tôi sắp phải đi công tác tầm ba tháng, chắc sẽ kéo cả Nguyệt Cầm đi cùng...
Khuôn mặt Trương Cẩm Ngọc hắt lên nét ngạc nhiên, hình như từ trước đến nay anh đi đâu làm gì chưa từng báo cáo với cô, mà hơn hết cô cũng không mấy quan tâm bởi thời gian của cô rất bận chẳng thừa chỗ để tâm mấy việc đó.
- Ừ, tôi biết rồi!
- Cô không thắc mắc gì sao?
Trương Cẩm Ngọc nhún vai thản nhiên đáp:
- Trong hợp đồng có nói không xen vào cuộc sống của nhau còn gì, tôi không muốn làm kẻ nhiều chuyện.
Càng về khuya trời càng trở lạnh, cô kéo chăn rồi xoay người khẽ nhắm mắt lại. Tuy ngày mai cũng được nghỉ nhưng lại trùng lịch đi làm thế nên cô cần phải ngủ lấy sức. Đang mơ màng chuẩn bị vào giấc thì người đàn ông kia lại hẩy vai cô:
- Cô ngủ rồi à! Dậy cho tôi thêm vài lời khuyên đi!
Trương Cẩm Ngọc nói trong tiếng ngái ngủ:
- Một người già hai tám tuổi đầu như anh lại đi tin con nhóc hai mươi tuổi bốc phét à! Tôi phải ngủ đây, tôi còn có nhiều việc.
- Dậy nói chuyện đi, tôi trả năm triệu một tiếng!
Thấy đối phương vẫn không có động tĩnh gì, anh liền tiến lại gần nói vào tai cô:
- Vậy mười triệu, cô dậy tôi sẽ trả cô mười triệu.
Trương Cẩm Ngọc bật dậy ngay lập tức, đôi mắt lờ đờ ban nãy bây giờ sáng rực nhìn anh, cô biết Hứa Nguyên Khải hôm nay bị điên nhưng cơn điên này có lợi cho cô rất rất nhiều.
- Quý khách hỏi đi, tôi sẽ giải đáp hết.
Khuôn mặt người đàn ông không giâú nổi ý cười mà bật thành tiếng. Trương Cẩm Ngọc ngoan ngoãn chống cằm nhìn anh, tên điên rồ này muốn gì cô sẽ nói hết cho nghe. Thế là cả đêm đó "đôi vợ chồng" mắt không nhắm nổi vì mải tám chuyện.
Đến khi cô giật mình thức giấc thì đã là mười hai giờ trưa. Bên cạnh đã không thấy bóng dáng Hứa Nguyên Khải đâu cả, chắc có lẽ anh đi làm luôn rồi. Thức khuya vậy mà vẫn có thể đi làm nổi đúng là bái phục.
Tiện tay với lấy chiếc điện thoại bên đầu giường, đập vào mắt cô là dòng chữ "biến động số dư". Cảm xúc lúc này đúng thật là khó nói lên lời, cô đánh liều gọi vào số máy của anh, đầu dây vang lên tiếng ho húng hắng:
- Tôi không phải là kẻ nói suông đúng không?
- Đúng, chỉ là tôi có một thắc mắc nhỏ?
Hứa Nguyên Khải chống tay lên bàn làm việc, ngón trỏ để dọc sống mũi cười hỏi lại:
- Thắc mắc gì?
- Tại sao dân kinh doanh như anh lại chấp nhận làm ăn thua lỗ vậy?
Khuôn miệng anh khẽ cong, đôi mắt lộ rõ vẻ bí hiểm, hôm nay anh muốn chọc điên cô:
- Tôi không có hứng thú giải thích cho trẻ con!
- Đồ thần kinh!
Tút
Chọc điên thành công!
- Anh đi ngủ đi, tôi sẽ tự soạn phần còn lại.
- Chói mắt thế ai mà ngủ được!
Thì ra do ánh đèn này nên anh mới chủ động như vậy sao? Chi bằng anh ta theo ý kiến lúc nãy của cô thì đã không phải nhọc công thế này rồi.
- Vậy tôi dùng ánh sáng điện thoại, anh đi ngủ đi, mười hai giờ đêm rồi! Thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu.
- Cô ngứa miệng à? Nói nhiều thế!
Đúng là anh ta đang giúp cô nhưng mỗi câu nói thốt ra thật sự khiến cô rất ngứa tiết. Nếu là người khác có thể đã lãnh đủ một cú đấm của Trương Cẩm Ngọc cô rồi.
Khoảng mười phút sau thì Hứa Nguyên Khải soạn xong giáo án. Cô không mấy ưa người đàn ông này nhưng lại không thể phủ nhận trí nhớ và cách làm việc của anh ta thực sự hoàn hảo. Anh đóng sập cuốn giáo án lại, nhanh chóng đứng dậy rồi bỏ cho cô một câu:
- Tắt đèn lên giường ngủ!
- Tôi ngủ sofa!- Cô phụng phịu.
- Không hiểu tiếng người à?
Trương Cẩm Ngọc nghiến răng nghiến lợi dằn lòng nhấn mạnh đây từng là ân nhân của cô, không được phép đấm. Cô soạn sách vở vào balo, sắp xếp lại bàn ghế rồi tắt điện leo lên giường.
Khi tấm lưng vừa đặt xuống, cô khá bất ngờ khi nó được sưởi ấm một cách kì lạ, có lẽ là kẻ nào đó đã ủ ấm trước cho cô. Mặc dù không biết anh nhọc lòng như vậy để làm gì nhưng cô vẫn quay sang nhìn anh rồi mỉm cười nói:
- Cảm ơn!
- Nằm một lúc thì thấy gió lùa rét quá nên tôi đổi chỗ thôi!
-...
Có vẻ như đã thức qua khoảnh khắc buồn ngủ rồi nên bây giờ cứ trằn trọc mãi. Trương Cẩm Ngọc trở mình ngắm nhìn bầu trời đêm. Cô nhớ lại thủa bé mỗi tối đều cùng Hạo Nam và lũ em chạy ra ngoài đồng chơi. Vầng trăng tròn vành vạnh, cơn gió thoảng mát lạnh kéo theo hương lúa mới làm đám trẻ dễ chịu vô cùng. Chỉ tiếc thời gian tươi đẹp đó đã qua mất rồi.
- Tại cô mà tôi không ngủ được đấy, cô phải chịu trách nhiệm!
Giọng điệu kia làm Trương Cẩm Ngọc như không tin vào tai mình, tên điên này nay giở chứng gì vậy.
- Giờ tôi còn phải dạy anh cách ngủ cơ à?
- Cô kể chuyện cho tôi nghe đi!
- Chịu.
Người đàn ông này đột nhiên biểu hiện lạ làm cô trước đây đã phòng bị nay tấm áo giáp ấy lại càng thêm kiên cố hơn, vừa khó chịu trả lời vừa đưa ánh mắt thắc mắc nhìn anh.
Thế nhưng có vẻ chẳng hề để tâm tới điều đó, Hứa Nguyên Khải thản nhiên cất lời:
- Nếu như người cô từng yêu rất sâu đậm, nay lại phản bội cô thì cô sẽ làm như thế nào?
Ồ, hoá ra anh ta đang tìm người tư vấn tình cảm, được thôi, cô sẽ làm người tốt một lần.
- Vậy thì tôi sẽ buông tay người đó!
- Tại sao?- Hứa Nguyên Khải xoay người đối diện với ánh mắt của người con gái trước mắt.
- Nếu người đó chọn phản bội thì chứng tỏ mối quan hệ hai người đã chẳng thể cứu vãn được nữa rồi. Trong tình yêu nếu đối phương thật sự không hướng về mình chẳng phải cứ bó buộc nhau sẽ càng đau khổ sao?
Anh trầm ngâm một lát sau đó hỏi lại cô:
- Vậy cứ níu kéo thì sao?
- Tôi cho rằng người đó bị ngu!
Lời nói vô tư kia lọt vào tai Hứa Nguyên Khải không khác gì một câu chửi, khuôn mặt anh cũng đen lại vài phần.
- Nếu như cứ mãi theo đuổi một cuộc tình không có kết quả khác là mua dây tự trói mình, không bỏ thì chỉ làm đau bản thân thôi.
Sau câu nói đó không khí trong phòng rơi vào im lặng. Có lẽ đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau nhiều như vậy, cô không dám đặt quá nhiều niềm tin vào anh vì cô sợ những hôm trái gió trở trời anh lại nổi cơn điên thì khổ. Từng lời nói ra cũng không biết anh thấm được bao nhiêu phần trăm nhưng đó là toàn bộ những gì cô nghĩ.
- Tôi sắp phải đi công tác tầm ba tháng, chắc sẽ kéo cả Nguyệt Cầm đi cùng...
Khuôn mặt Trương Cẩm Ngọc hắt lên nét ngạc nhiên, hình như từ trước đến nay anh đi đâu làm gì chưa từng báo cáo với cô, mà hơn hết cô cũng không mấy quan tâm bởi thời gian của cô rất bận chẳng thừa chỗ để tâm mấy việc đó.
- Ừ, tôi biết rồi!
- Cô không thắc mắc gì sao?
Trương Cẩm Ngọc nhún vai thản nhiên đáp:
- Trong hợp đồng có nói không xen vào cuộc sống của nhau còn gì, tôi không muốn làm kẻ nhiều chuyện.
Càng về khuya trời càng trở lạnh, cô kéo chăn rồi xoay người khẽ nhắm mắt lại. Tuy ngày mai cũng được nghỉ nhưng lại trùng lịch đi làm thế nên cô cần phải ngủ lấy sức. Đang mơ màng chuẩn bị vào giấc thì người đàn ông kia lại hẩy vai cô:
- Cô ngủ rồi à! Dậy cho tôi thêm vài lời khuyên đi!
Trương Cẩm Ngọc nói trong tiếng ngái ngủ:
- Một người già hai tám tuổi đầu như anh lại đi tin con nhóc hai mươi tuổi bốc phét à! Tôi phải ngủ đây, tôi còn có nhiều việc.
- Dậy nói chuyện đi, tôi trả năm triệu một tiếng!
Thấy đối phương vẫn không có động tĩnh gì, anh liền tiến lại gần nói vào tai cô:
- Vậy mười triệu, cô dậy tôi sẽ trả cô mười triệu.
Trương Cẩm Ngọc bật dậy ngay lập tức, đôi mắt lờ đờ ban nãy bây giờ sáng rực nhìn anh, cô biết Hứa Nguyên Khải hôm nay bị điên nhưng cơn điên này có lợi cho cô rất rất nhiều.
- Quý khách hỏi đi, tôi sẽ giải đáp hết.
Khuôn mặt người đàn ông không giâú nổi ý cười mà bật thành tiếng. Trương Cẩm Ngọc ngoan ngoãn chống cằm nhìn anh, tên điên rồ này muốn gì cô sẽ nói hết cho nghe. Thế là cả đêm đó "đôi vợ chồng" mắt không nhắm nổi vì mải tám chuyện.
Đến khi cô giật mình thức giấc thì đã là mười hai giờ trưa. Bên cạnh đã không thấy bóng dáng Hứa Nguyên Khải đâu cả, chắc có lẽ anh đi làm luôn rồi. Thức khuya vậy mà vẫn có thể đi làm nổi đúng là bái phục.
Tiện tay với lấy chiếc điện thoại bên đầu giường, đập vào mắt cô là dòng chữ "biến động số dư". Cảm xúc lúc này đúng thật là khó nói lên lời, cô đánh liều gọi vào số máy của anh, đầu dây vang lên tiếng ho húng hắng:
- Tôi không phải là kẻ nói suông đúng không?
- Đúng, chỉ là tôi có một thắc mắc nhỏ?
Hứa Nguyên Khải chống tay lên bàn làm việc, ngón trỏ để dọc sống mũi cười hỏi lại:
- Thắc mắc gì?
- Tại sao dân kinh doanh như anh lại chấp nhận làm ăn thua lỗ vậy?
Khuôn miệng anh khẽ cong, đôi mắt lộ rõ vẻ bí hiểm, hôm nay anh muốn chọc điên cô:
- Tôi không có hứng thú giải thích cho trẻ con!
- Đồ thần kinh!
Tút
Chọc điên thành công!