Trong khách sạn xa xỉ bậc nhất thành phố
Cô gái xinh đẹp tựa lưng trên chiếc sofa khẽ nâng ly rượu vang trong tay. Một cậu bé độ chừng khoảng hai tuổi rưỡi tiến lại gần nắm lấy bàn tay đang cầm ly rượu kéo qua kéo lại khiến ly rượu kia theo quán tính mà lắc lư.
- Mẹ, mẹ… chơi!
Khuôn mặt khả ái thoáng hiện lên cái nhíu mày tỏ vẻ mất hứng, trẻ con đúng thật là phiền phức.
- Lát nữa cô Châu sẽ qua, con chịu khó chơi một mình đi!
Cậu bé cụp mắt, buồn rầu xoay lưng tiến về phía những món đồ chơi đa dạng các thể loại. Cánh cửa bật mở, Lan Châu bước vào nhìn về phía cậu bé:
- Nhóc con, xem cô có gì nè!
Nói rồi Lan Châu giơ giơ trước mặt cậu bé mấy món bánh ăn vặt yêu thích. Cô chơi đùa với cậu bé một lúc, sau đó dõi mắt về phía cô gái kia đang thản nhiên uống rượu.
- Hy, em không thể dành thời gian cho thằng bé một chút hay sao? Không đi quảng cáo thì cũng hết phim nọ tới phim kia, An Lâm nó có mẹ mà như không vậy!
Một chút rượu vang đỏ được nhấp nhẹ trên cánh môi, cô gái đang nhàn nhã tựa trên sofa khó chịu cau mày:
- Chị Châu à, chị nói ít chút đi, em đi làm cũng là vì nó thôi, với lại em đã đổi tên rồi, là Junia, chị đừng gọi em là Diệu Hy nữa, lỡ đâu hắn tìm ra em thì khổ!
Lan Châu lắc đầu bất lực, cô dỗ dành An Lâm rồi bóc bánh cho thằng bé. Dù sao cô cũng chỉ là quản lý của Diệu Hy, đi theo cô ấy nhiều năm đã quen với tính khí bất cần này. Ngồi được một lúc, Diệu Hy bật dậy tiến về phía tủ đồ tìm kiếm chiếc váy nào nền nã kín đáo nhất nhưng tìm cả buổi vẫn chỉ toàn mấy bộ bó sát khêu gợi.
- Chị Châu, em ra ngoài chút, chị trông thằng bé giúp em!
- Nè…
Lời nói chưa kịp dứt đã bị cánh cửa đóng lại cắt đứt, Lan Châu hết cách đành ở lại giúp Diệu Hy trông coi An Lâm.
Diệu Hy đi tới một thương hiệu thời trang đắt đỏ, tiện tay chọn một chiếc váy màu trắng giản dị đầy chán ghét.
- Thanh toán giúp tôi!
Sau khi chiếc váy được gói lại, cô thở ra một hơi nhìn chiếc túi rồi cười khẩy:
- Mấy thể loại bánh bèo quê mùa này chắc sau hơn hai năm anh vẫn thích nhỉ?
…
Gần cả tháng trời, cô dành toàn bộ tâm huyết vào bộ thiết kế lần này, bởi nó không chỉ liên quan tới năng lực mà cô còn muốn nó sẽ trở thành một món quà dành cho anh trước khi cô rời đi.
Ngày công bố giải cũng tới, Trương Cẩm Ngọc ngồi dưới khán đài hồi hộp chờ đợi. Cô đã chờ rất lâu để đợi ngày này, trái tim lúc này không tự chủ được mà đập mạnh.
- Người có bản thiết kế xuất sắc nhất xin được gọi tên Đặng Thư Ly!
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, Trương Cẩm Ngọc nhìn Thư Ly chúc mừng nhưng cô ấy có vẻ không vui lắm, cô đoán chắc có lẽ do cô ấy quá bất ngờ nên chưa kịp ổn định cảm xúc.
- Thư Ly, cậu còn chần chừ gì nữa, mau lên sân khấu đi!
Cô thấy Thư Ly ngồi lì ra đó khuôn mặt thất thần thì khẽ giục. Từ trước tới nay Thư Ly là một cô gái rất năng nổ hoạt bát, trạng thái này của cô ấy trước nay cô chưa từng thấy.
Thư Ly nhìn cô bằng vẻ mặt đầy áy náy và tội lỗi, sau đó tiến về phía sân khấu. Tiếng vỗ tay reo hò lần nữa vang lên, cùng với đó là sự xuất hiện của Junia.
Một nữ diễn viên xinh đẹp như Junia nhanh chóng thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người dưới khán đài. Junia quay đầu xuống sân khấu hướng mắt về phía cô nhếch nhẹ khóe môi rồi nhanh chóng hướng mắt về phía Thư Ly mỉm cười nhưng rồi cô ta chợt khựng lại nhanh chóng quay đầu lần nữa nhìn về phía cô.
Trương Cẩm Ngọc hôm nay mặc một chiếc váy cổ vuông màu trắng nền nã, mấy cái đó Diệu Hy không quan tâm, thứ cô ta để ý chính là chiếc vòng cổ đang ngự trên cổ của Trương Cẩm Ngọc. Đó là phiên bản giới hạn với thiết kế độc quyền, và hơn hết là thứ mà Diệu Hy vẫn luôn mơ ước nhưng không thể mua được. Dù cho Trương Cẩm Ngọc là một nhà thiết kế tài ba, sáng tạo cỡ nào thì cũng không bao giờ đủ tiền mua một thứ xa xỉ như vậy, rốt cuộc chiếc vòng đó từ đâu mà có chứ?
Vốn dĩ hôm nay có mặt ở đây là bởi vì muốn sự đắc ý trên gương mặt của kẻ cả gan từ chối yêu cầu của Diệu Hy phải xấu mặt nhưng chỉ vì một chiếc vòng cổ lại khiến cô ả phải đắn đo suy nghĩ lại.
Khi buổi lễ kết thúc, Trương Cẩm Ngọc bước ra ngoài sảnh, cô bất ngờ khi thấy chiếc xe sang trọng mang biển số quen thuộc. Sáng nay cô không đi xe máy mà bắt grap tới đây vì hội trường này ở một địa điểm mới lại cách khá xa công ty, cô sợ sẽ lạc không kịp giờ nên gọi Grab nhưng sao anh có thể tìm được cô vậy?
Trương Cẩm Ngọc quay người vào trong, nhân lúc anh chưa phát hiện cô muốn thoát bằng cửa sau. Chỉ là chưa kịp hành động thì đã nghe thấy tiếng cửa xe bật mở. Biết không thể trốn tránh nên cô vội chạy về phía anh, vừa tới nơi anh đã kéo cô vào lòng ôm chặt.
- Em muốn trốn đi đâu! Xem ra cũng bớt cứng đầu, có da có thịt rồi!
Thời gian như ngưng đọng, cô hít lấy hương thơm quen thuộc sau đó đưa tay ôm lấy anh. Cả người anh to lớn hơn nữa lại mặc một chiếc áo măng tô dài, cô được ôm trọn trong vòng tay của anh, cảm giác an tâm bao lâu giờ đây phủ đầy trong tâm trí.
Hôm nay có được tính là kỉ niệm kần đầu tiên gặp nhau của cô và anh không? Lần đầu tiên năm đó anh ngồi trong chiếc xe sang trọng, chỉ để lộ nửa khuôn mặt nhìn cô, còn nhớ khi ấy cô vụng về tới mức cửa xe cũng không đóng được bị anh nói cho một trận.
Đang chìm trong những hồi tưởng về quá khứ thì âm thanh của nam nữ trẻ tuổi từ phía xa vội vã lọt và tai. Bởi vì cô trở ra sớm nên không đi cùng họ, cô không thể để họ thấy cô và anh được.
- Chúng ta đi thôi!
Cô vội vã giục anh, trong lòng thấp thỏm lo sợ.
Anh mỉm cười mở cửa xe, cô toan bước vào thì anh kéo lại đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Trương Cẩm Ngọc ngượng chín mặt nhưng vì người trong công ty sắp tới gần nên nhanh chóng vào trong xe. Trên gương mặt kẻ nào đó khoé môi cong lên nụ cười thoả mãn, một phần vì nụ hôn ban nãy, một phần vì anh thấy cô đeo chiếc vòng anh tặng cô. Hứa Nguyên Khải giữ nguyên vẻ đắc ý sau đó vòng qua ghế lái khởi động cho xe ngả bánh.
Khi chiếc Rolls-Royce Boat Tail dần khuất dạng, Diệu Hy siết chặt bàn tay, cô không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông kia, chỉ thấy anh ta có chút quen mắt nhưng quan trọng hơn hết, cô không ngờ Trương Cẩm Ngọc cũng lại là dạng bám vào đàn ông để ngoi lên. Nhà thiết kế trang sức gì chứ, lại là nằm ngửa để kiếm chác, đúng thật đáng khinh.
…
Trương Cẩm Ngọc ngồi trong xe đỏ mặt không dám nhìn anh, anh hôn lộ liễu như vậy liệu có bị ai thấy không nhỉ?
- Cuộc thi thế nào rồi!
Cô ngỡ ngàng trước câu hỏi kia bởi không nghĩ anh sẽ quan tâm tới điều này, nhưng rồi mỉm cười che đi sự thất vọng. Vốn dĩ muốn dành sự bất ngờ cho anh, nếu nói đúng ra thì đây là bản thiết kế cô dành rất nhiều tâm huyết, nó không được bất cứ một giải nào cô cũng rất buồn.
- Người được giải là đồng nghiệp của em…
Lời nói chưa hết đã bị anh chặn lại bằng một lời khác:
- Cho anh xem bản thiết kế của em đi!
Trương Cẩm Ngọc xua tay, sao có thể chứ, thứ không phải tuyệt nhất cô tuyệt đối không thể dành cho anh!
- Nó… không hoàn hảo, em…
- Anh không cần hoàn hảo, chỉ cần là em tạo ra thì đều là phiên bản xuất sắc nhất đối với anh!
Cô gái xinh đẹp tựa lưng trên chiếc sofa khẽ nâng ly rượu vang trong tay. Một cậu bé độ chừng khoảng hai tuổi rưỡi tiến lại gần nắm lấy bàn tay đang cầm ly rượu kéo qua kéo lại khiến ly rượu kia theo quán tính mà lắc lư.
- Mẹ, mẹ… chơi!
Khuôn mặt khả ái thoáng hiện lên cái nhíu mày tỏ vẻ mất hứng, trẻ con đúng thật là phiền phức.
- Lát nữa cô Châu sẽ qua, con chịu khó chơi một mình đi!
Cậu bé cụp mắt, buồn rầu xoay lưng tiến về phía những món đồ chơi đa dạng các thể loại. Cánh cửa bật mở, Lan Châu bước vào nhìn về phía cậu bé:
- Nhóc con, xem cô có gì nè!
Nói rồi Lan Châu giơ giơ trước mặt cậu bé mấy món bánh ăn vặt yêu thích. Cô chơi đùa với cậu bé một lúc, sau đó dõi mắt về phía cô gái kia đang thản nhiên uống rượu.
- Hy, em không thể dành thời gian cho thằng bé một chút hay sao? Không đi quảng cáo thì cũng hết phim nọ tới phim kia, An Lâm nó có mẹ mà như không vậy!
Một chút rượu vang đỏ được nhấp nhẹ trên cánh môi, cô gái đang nhàn nhã tựa trên sofa khó chịu cau mày:
- Chị Châu à, chị nói ít chút đi, em đi làm cũng là vì nó thôi, với lại em đã đổi tên rồi, là Junia, chị đừng gọi em là Diệu Hy nữa, lỡ đâu hắn tìm ra em thì khổ!
Lan Châu lắc đầu bất lực, cô dỗ dành An Lâm rồi bóc bánh cho thằng bé. Dù sao cô cũng chỉ là quản lý của Diệu Hy, đi theo cô ấy nhiều năm đã quen với tính khí bất cần này. Ngồi được một lúc, Diệu Hy bật dậy tiến về phía tủ đồ tìm kiếm chiếc váy nào nền nã kín đáo nhất nhưng tìm cả buổi vẫn chỉ toàn mấy bộ bó sát khêu gợi.
- Chị Châu, em ra ngoài chút, chị trông thằng bé giúp em!
- Nè…
Lời nói chưa kịp dứt đã bị cánh cửa đóng lại cắt đứt, Lan Châu hết cách đành ở lại giúp Diệu Hy trông coi An Lâm.
Diệu Hy đi tới một thương hiệu thời trang đắt đỏ, tiện tay chọn một chiếc váy màu trắng giản dị đầy chán ghét.
- Thanh toán giúp tôi!
Sau khi chiếc váy được gói lại, cô thở ra một hơi nhìn chiếc túi rồi cười khẩy:
- Mấy thể loại bánh bèo quê mùa này chắc sau hơn hai năm anh vẫn thích nhỉ?
…
Gần cả tháng trời, cô dành toàn bộ tâm huyết vào bộ thiết kế lần này, bởi nó không chỉ liên quan tới năng lực mà cô còn muốn nó sẽ trở thành một món quà dành cho anh trước khi cô rời đi.
Ngày công bố giải cũng tới, Trương Cẩm Ngọc ngồi dưới khán đài hồi hộp chờ đợi. Cô đã chờ rất lâu để đợi ngày này, trái tim lúc này không tự chủ được mà đập mạnh.
- Người có bản thiết kế xuất sắc nhất xin được gọi tên Đặng Thư Ly!
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, Trương Cẩm Ngọc nhìn Thư Ly chúc mừng nhưng cô ấy có vẻ không vui lắm, cô đoán chắc có lẽ do cô ấy quá bất ngờ nên chưa kịp ổn định cảm xúc.
- Thư Ly, cậu còn chần chừ gì nữa, mau lên sân khấu đi!
Cô thấy Thư Ly ngồi lì ra đó khuôn mặt thất thần thì khẽ giục. Từ trước tới nay Thư Ly là một cô gái rất năng nổ hoạt bát, trạng thái này của cô ấy trước nay cô chưa từng thấy.
Thư Ly nhìn cô bằng vẻ mặt đầy áy náy và tội lỗi, sau đó tiến về phía sân khấu. Tiếng vỗ tay reo hò lần nữa vang lên, cùng với đó là sự xuất hiện của Junia.
Một nữ diễn viên xinh đẹp như Junia nhanh chóng thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người dưới khán đài. Junia quay đầu xuống sân khấu hướng mắt về phía cô nhếch nhẹ khóe môi rồi nhanh chóng hướng mắt về phía Thư Ly mỉm cười nhưng rồi cô ta chợt khựng lại nhanh chóng quay đầu lần nữa nhìn về phía cô.
Trương Cẩm Ngọc hôm nay mặc một chiếc váy cổ vuông màu trắng nền nã, mấy cái đó Diệu Hy không quan tâm, thứ cô ta để ý chính là chiếc vòng cổ đang ngự trên cổ của Trương Cẩm Ngọc. Đó là phiên bản giới hạn với thiết kế độc quyền, và hơn hết là thứ mà Diệu Hy vẫn luôn mơ ước nhưng không thể mua được. Dù cho Trương Cẩm Ngọc là một nhà thiết kế tài ba, sáng tạo cỡ nào thì cũng không bao giờ đủ tiền mua một thứ xa xỉ như vậy, rốt cuộc chiếc vòng đó từ đâu mà có chứ?
Vốn dĩ hôm nay có mặt ở đây là bởi vì muốn sự đắc ý trên gương mặt của kẻ cả gan từ chối yêu cầu của Diệu Hy phải xấu mặt nhưng chỉ vì một chiếc vòng cổ lại khiến cô ả phải đắn đo suy nghĩ lại.
Khi buổi lễ kết thúc, Trương Cẩm Ngọc bước ra ngoài sảnh, cô bất ngờ khi thấy chiếc xe sang trọng mang biển số quen thuộc. Sáng nay cô không đi xe máy mà bắt grap tới đây vì hội trường này ở một địa điểm mới lại cách khá xa công ty, cô sợ sẽ lạc không kịp giờ nên gọi Grab nhưng sao anh có thể tìm được cô vậy?
Trương Cẩm Ngọc quay người vào trong, nhân lúc anh chưa phát hiện cô muốn thoát bằng cửa sau. Chỉ là chưa kịp hành động thì đã nghe thấy tiếng cửa xe bật mở. Biết không thể trốn tránh nên cô vội chạy về phía anh, vừa tới nơi anh đã kéo cô vào lòng ôm chặt.
- Em muốn trốn đi đâu! Xem ra cũng bớt cứng đầu, có da có thịt rồi!
Thời gian như ngưng đọng, cô hít lấy hương thơm quen thuộc sau đó đưa tay ôm lấy anh. Cả người anh to lớn hơn nữa lại mặc một chiếc áo măng tô dài, cô được ôm trọn trong vòng tay của anh, cảm giác an tâm bao lâu giờ đây phủ đầy trong tâm trí.
Hôm nay có được tính là kỉ niệm kần đầu tiên gặp nhau của cô và anh không? Lần đầu tiên năm đó anh ngồi trong chiếc xe sang trọng, chỉ để lộ nửa khuôn mặt nhìn cô, còn nhớ khi ấy cô vụng về tới mức cửa xe cũng không đóng được bị anh nói cho một trận.
Đang chìm trong những hồi tưởng về quá khứ thì âm thanh của nam nữ trẻ tuổi từ phía xa vội vã lọt và tai. Bởi vì cô trở ra sớm nên không đi cùng họ, cô không thể để họ thấy cô và anh được.
- Chúng ta đi thôi!
Cô vội vã giục anh, trong lòng thấp thỏm lo sợ.
Anh mỉm cười mở cửa xe, cô toan bước vào thì anh kéo lại đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Trương Cẩm Ngọc ngượng chín mặt nhưng vì người trong công ty sắp tới gần nên nhanh chóng vào trong xe. Trên gương mặt kẻ nào đó khoé môi cong lên nụ cười thoả mãn, một phần vì nụ hôn ban nãy, một phần vì anh thấy cô đeo chiếc vòng anh tặng cô. Hứa Nguyên Khải giữ nguyên vẻ đắc ý sau đó vòng qua ghế lái khởi động cho xe ngả bánh.
Khi chiếc Rolls-Royce Boat Tail dần khuất dạng, Diệu Hy siết chặt bàn tay, cô không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông kia, chỉ thấy anh ta có chút quen mắt nhưng quan trọng hơn hết, cô không ngờ Trương Cẩm Ngọc cũng lại là dạng bám vào đàn ông để ngoi lên. Nhà thiết kế trang sức gì chứ, lại là nằm ngửa để kiếm chác, đúng thật đáng khinh.
…
Trương Cẩm Ngọc ngồi trong xe đỏ mặt không dám nhìn anh, anh hôn lộ liễu như vậy liệu có bị ai thấy không nhỉ?
- Cuộc thi thế nào rồi!
Cô ngỡ ngàng trước câu hỏi kia bởi không nghĩ anh sẽ quan tâm tới điều này, nhưng rồi mỉm cười che đi sự thất vọng. Vốn dĩ muốn dành sự bất ngờ cho anh, nếu nói đúng ra thì đây là bản thiết kế cô dành rất nhiều tâm huyết, nó không được bất cứ một giải nào cô cũng rất buồn.
- Người được giải là đồng nghiệp của em…
Lời nói chưa hết đã bị anh chặn lại bằng một lời khác:
- Cho anh xem bản thiết kế của em đi!
Trương Cẩm Ngọc xua tay, sao có thể chứ, thứ không phải tuyệt nhất cô tuyệt đối không thể dành cho anh!
- Nó… không hoàn hảo, em…
- Anh không cần hoàn hảo, chỉ cần là em tạo ra thì đều là phiên bản xuất sắc nhất đối với anh!