Lực tác động của người phụ nữ này khá mạnh, cô có thể cảm nhận được sự căm phẫn tột cùng thông qua cách cô ta không hề do dự mà giáng thẳng một đòn chí mạng. Cô choáng váng lùi lại phía sau mấy bước, Nguyệt Cầm vội đỡ lấy cô rồi tiến lên chất vấn
- Chị kia, ra ngoài không mang não à, dám đánh người của tôi!
- Mấy đứa tiểu tam thời nay bạo thật, vừa mặt dầy lại vừa vô liêm sỉ, tao nói cho mày biết, mày câu dẫn ai không câu lại đi câu dẫn chồng tao thì mày tới số rồi con nhãi.
Hứa Nguyệt Cầm nghe người phụ nữ kia nói thì cười khẩy một tiếng, cô thèm khát quái gì loại đàn ông có vợ chứ, muốn tiếp cận giới thượng lưu cũng không nên dùng thủ đoạn lãng nhách thế này.
- Tôi không rảnh tiếp cận đàn ông có vợ, nếu chị còn tiếp tục ở nơi này làm loạn, chị có tin tôi cho chị ra tòa vì xúc phạm danh dự nhân phẩm người khác không?
Giống như vừa nghe được một câu chuyện hài, người phụ nữ kia cười phá lên mặt mang theo đầy vẻ khinh khỉnh hướng về phía Hứa Nguyệt Cầm.
- Vậy sao? Vậy người tên Dương Tùng Quân chắc là mày biết nhỉ?
Nghe thấy tên anh cô chợt bất động, ý của người phụ nữ này có nghĩa là cô ta là vợ của anh ấy sao? Nhưng rõ ràng hôm nay là ngày cô và anh sẽ cùng đi kết hôn, lí nào lại có chuyện anh đã có vợ được, có chăng cũng chỉ là trùng tên mà thôi.
- Đúng là tôi có người yêu là Dương Tùng Quân nhưng không phải là người mà chị nhắc tới đâu.
Vừa nghe thấy được câu trả lời từ cô, mấy người phụ nữ đằng sau càng thêm khẳng định chắc nịch.
- Chị Hương, vậy thì đúng là nó rồi còn gì, cho nó một trận ra bã đi!
Cơn phẫn nộ ập đến tựa như vũ bão, cả một đám người lao về phía hai cô gái. Người đến xem kịch hay ngày một nhiều, người ta không quan tâm đến đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ cần biết thông tin qua những lời nói truyền tai nhau. Tiếng xì xào bàn tán mỗi lúc một lớn, câu từ hết sức khó nghe.
- Con bé váy đen kia là tiểu tam, cướp chồng của chị áo vàng
- Thế cái đứa bị chảy máu đầu đấy là ai thế?
- Ngu thì chết chứ sao, đi bênh cái con bé áo đen kia, chắc cũng cá mè một lứa với nhau!
- Chị với tôi vào đánh cùng luôn, cái loại vô liêm sỉ không biết xấu hổ đấy thì đánh chết cũng không tiếc!
Quần chúng nói là làm, cả một đám người xông vào như muốn lấy mạng Nguyệt Cầm vậy, cô đứng trước mặt Nguyệt Cầm, chỉ cần có người làm khó dễ cô nhất quyết sẽ không nương tay. Nhưng Nguyệt Cầm vốn dĩ cần phải làm rõ chuyện này nên hét lên:
- Chị kia, chị có bằng chứng gì mà dám nói chị là vợ của anh Quân?
- Thích bằng chứng chứ gì? Có bằng chứng xong tao có được đánh chết mày không cái loại hồ ly tinh?
Tức thì, người phụ nữ kia đưa ra bức ảnh cưới của cô ấy và Dương Tùng Quân ra trước mặt Hứa Nguyệt Cầm. Bởi do quá sốc và bàng hoàng, Nguyệt Cầm run rẩy lùi về sau mấy bước. Sao có thể chứ, anh ấy rõ ràng vẫn độc thân, sao có thể…
Nhìn những bức hình Dương Tùng Quân mặc đồ chú rể hạnh phúc tay trong tay với cô gái trước mặt mà nước mắt lã chã tuôn rơi.
Nguyệt Cầm nắm lấy vai cô mất kiểm soát gào lên:
- Sao có thể, đây không phải sự thật, chị nói cho em biết rằng đây không phải sự thật được không, em xin chị huhu! Người mà em nhớ nhung tận hơn ba năm trời sao có thể…
Người phụ nữ tên Hương kia không hiểu sao “Tiểu tam” lại khóc lóc thương tâm như vậy nhưng cơn giận lấn áp lí trí, nhân lúc Nguyệt Cầm không chú ý liền chẳng do dự vung tay.
Chợt bàn tay toan giáng xuống kia bị khựng lại bởi một lực lớn hơn chặn đứng. Cô đỡ em dâu đứng dậy, muốn nhìn xem kẻ đang giúp đỡ bọn cô là ai.
- Tùng Quân, anh đến rồi, anh nói đi, anh và người phụ nữ này căn bản không có quan hệ gì đúng không?
Dương Tùng Quân xoay người ôm lấy Nguyệt Cầm trấn an.
- Lời của một kẻ điên mà em cũng tin sao? Anh quen cô ta thế nào được, đi thôi anh đưa em rời khỏi đây.
Lời nói của người đàn ông hết sức gấp gáp, vội vã kéo tay Nguyệt Cầm quay lưng. Gót giày vừa mới tiếp xúc với mặt đất được vài bước thì đã bị người phụ nữ kia chạy theo bám lấy cánh tay giữ lại.
- Không được đi, anh không được đi, em là vợ của anh mà, Tùng Quân!
Lúc này dù có là một kẻ ngu ngốc thì Hứa Nguyệt Cầm cũng có thể nhận ra được Dương Tùng Quân và người phụ nữ kia chắc chắn có vấn đề. Qua tấm ảnh ban nãy, niềm tin của cô đối với anh đã không còn như trước. Ngày hôm nay nếu mọi thứ không rõ ràng cô nhất quyết không rời khỏi đây dù nửa bước.
Dương Tùng Quân quay đầu, trừng mắt nhìn Hương cảnh cáo. Con đàn bà ngu ngốc này còn nói thêm lời nào nữa thì đừng trách Dương Tùng Quân này không nương tay. Không nói không rằng dẫn người đi phá nát “Rùa vàng” của anh, đợi xem tới lúc về nhà sẽ xử lí cô ta thế nào.
- Bỏ tay, cô làm loạn đủ chưa?
Hương sững người, đây là lần đầu tiên anh nổi cáu với cô, là vì cô gái kia sao? Cô ta là một kẻ cướp chồng người khác, cướp anh khỏi tay cô, dựa vào đâu mà lại nhận được đãi ngộ.
- Em không bỏ, anh là chồng em, sao em phải bỏ!
- Cô không bỏ đúng không, cô không hiểu tiếng người đúng không? Vậy thì tôi bỏ!
Lời vừa dứt Dương Tùng Quân hất tay một cái, người phụ nữ kia loạng choạng, ngã sõng soài ra mặt đất. Chẳng mảy may gì hối hận trước hành động khiếm nhã kia, Dương Tùng Quân thản nhiên kéo tay Nguyệt Cầm rời đi.
Trái ngược với sự vồ vập của bạn trai, Hứa Nguyệt Cầm gỡ tay ra khỏi anh, ánh mắt hết sức xa lạ nhìn người đàn ông mình yêu say đắm. Cô bình thản tiến lại gần đỡ người phụ nữ kia lên nhưng khuôn mặt lập tức biến sắc. Thân dưới của Hương chảy đầy máu đỏ tươi, từng dòng, từng dòng chầm chậm lăn xuống tận đùi.
- Quân, em đau… huhu, em đau quá!
Tên đàn ông bội bạc kia cho rằng Hương đang làm trò lên nhếch môi khinh khỉnh:
- Nguyệt Cầm, em tốt với kẻ muốn bôi nhọ em làm gì, tốt quá sẽ hại thân đó, chúng ta đi thôi, anh và em sẽ đi kết hôn với một rừng hoa thạch thảo của riêng chúng ta.
Bốp!
Trương Cẩm Ngọc giáng một cái tát thẳng vào mặt Dương Tùng Quân. Quan sát nãy giờ, cô dám khẳng định kẻ sai ở đây là loại đàn ông đốn mạt này.
- Mày là cái quái gì mà tát tao? Chán sống rồi à?
- Cút ra khỏi đây, đừng để tao điên tiết lên thằng mất dạy!
Một con oắt con mà cũng đe dọa Dương Tùng Quân này sao, đúng là tự tìm đường chết.
Khi cả hai đang đôi co, Nguyệt Cầm hoảng hốt cất lời:
- Đưa cô ấy đến bệnh viện đi, nếu còn chậm trễ sẽ không thể cứu nổi đâu!
Lúc này Dương Tùng Quân như quên mất bản thân đang đóng kịch, lập tức lao tới ôm Hương chạy đi. Cô và Nguyệt Cầm bắt taxi bám sát theo sau.
Một nhóm người kể cả nhóm bạn của Hương chờ ở bên ngoài, màu đèn đỏ chói vẫn mãi chưa tắt đi khiến người bên ngoài vô cùng sốt ruột. Thời gian từng giây từng phút chậm rãi trôi qua, đến khi bác sĩ bước ra ngoài, đến gần phía nhóm người đang chờ đợi hỏi:
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
Sau câu hỏi ấy,ánh mắt ba người bạn của Hương đều dán chặt lên người Dương Tùng Quân. Cuối cùng vì không chịu được áp lực nên vội lên tiếng:
- Là tôi!
- Anh là gì của cô ấy?
- T… Tôi, tôi là chồng của cô ấy.- Vừa nói, vừa dè dặt nhìn sang Hứa Nguyệt Cầm.
Vị bác sĩ thở dài một hơi rồi thông báo:
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không thể cứu được đứa bé!
- Chị kia, ra ngoài không mang não à, dám đánh người của tôi!
- Mấy đứa tiểu tam thời nay bạo thật, vừa mặt dầy lại vừa vô liêm sỉ, tao nói cho mày biết, mày câu dẫn ai không câu lại đi câu dẫn chồng tao thì mày tới số rồi con nhãi.
Hứa Nguyệt Cầm nghe người phụ nữ kia nói thì cười khẩy một tiếng, cô thèm khát quái gì loại đàn ông có vợ chứ, muốn tiếp cận giới thượng lưu cũng không nên dùng thủ đoạn lãng nhách thế này.
- Tôi không rảnh tiếp cận đàn ông có vợ, nếu chị còn tiếp tục ở nơi này làm loạn, chị có tin tôi cho chị ra tòa vì xúc phạm danh dự nhân phẩm người khác không?
Giống như vừa nghe được một câu chuyện hài, người phụ nữ kia cười phá lên mặt mang theo đầy vẻ khinh khỉnh hướng về phía Hứa Nguyệt Cầm.
- Vậy sao? Vậy người tên Dương Tùng Quân chắc là mày biết nhỉ?
Nghe thấy tên anh cô chợt bất động, ý của người phụ nữ này có nghĩa là cô ta là vợ của anh ấy sao? Nhưng rõ ràng hôm nay là ngày cô và anh sẽ cùng đi kết hôn, lí nào lại có chuyện anh đã có vợ được, có chăng cũng chỉ là trùng tên mà thôi.
- Đúng là tôi có người yêu là Dương Tùng Quân nhưng không phải là người mà chị nhắc tới đâu.
Vừa nghe thấy được câu trả lời từ cô, mấy người phụ nữ đằng sau càng thêm khẳng định chắc nịch.
- Chị Hương, vậy thì đúng là nó rồi còn gì, cho nó một trận ra bã đi!
Cơn phẫn nộ ập đến tựa như vũ bão, cả một đám người lao về phía hai cô gái. Người đến xem kịch hay ngày một nhiều, người ta không quan tâm đến đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ cần biết thông tin qua những lời nói truyền tai nhau. Tiếng xì xào bàn tán mỗi lúc một lớn, câu từ hết sức khó nghe.
- Con bé váy đen kia là tiểu tam, cướp chồng của chị áo vàng
- Thế cái đứa bị chảy máu đầu đấy là ai thế?
- Ngu thì chết chứ sao, đi bênh cái con bé áo đen kia, chắc cũng cá mè một lứa với nhau!
- Chị với tôi vào đánh cùng luôn, cái loại vô liêm sỉ không biết xấu hổ đấy thì đánh chết cũng không tiếc!
Quần chúng nói là làm, cả một đám người xông vào như muốn lấy mạng Nguyệt Cầm vậy, cô đứng trước mặt Nguyệt Cầm, chỉ cần có người làm khó dễ cô nhất quyết sẽ không nương tay. Nhưng Nguyệt Cầm vốn dĩ cần phải làm rõ chuyện này nên hét lên:
- Chị kia, chị có bằng chứng gì mà dám nói chị là vợ của anh Quân?
- Thích bằng chứng chứ gì? Có bằng chứng xong tao có được đánh chết mày không cái loại hồ ly tinh?
Tức thì, người phụ nữ kia đưa ra bức ảnh cưới của cô ấy và Dương Tùng Quân ra trước mặt Hứa Nguyệt Cầm. Bởi do quá sốc và bàng hoàng, Nguyệt Cầm run rẩy lùi về sau mấy bước. Sao có thể chứ, anh ấy rõ ràng vẫn độc thân, sao có thể…
Nhìn những bức hình Dương Tùng Quân mặc đồ chú rể hạnh phúc tay trong tay với cô gái trước mặt mà nước mắt lã chã tuôn rơi.
Nguyệt Cầm nắm lấy vai cô mất kiểm soát gào lên:
- Sao có thể, đây không phải sự thật, chị nói cho em biết rằng đây không phải sự thật được không, em xin chị huhu! Người mà em nhớ nhung tận hơn ba năm trời sao có thể…
Người phụ nữ tên Hương kia không hiểu sao “Tiểu tam” lại khóc lóc thương tâm như vậy nhưng cơn giận lấn áp lí trí, nhân lúc Nguyệt Cầm không chú ý liền chẳng do dự vung tay.
Chợt bàn tay toan giáng xuống kia bị khựng lại bởi một lực lớn hơn chặn đứng. Cô đỡ em dâu đứng dậy, muốn nhìn xem kẻ đang giúp đỡ bọn cô là ai.
- Tùng Quân, anh đến rồi, anh nói đi, anh và người phụ nữ này căn bản không có quan hệ gì đúng không?
Dương Tùng Quân xoay người ôm lấy Nguyệt Cầm trấn an.
- Lời của một kẻ điên mà em cũng tin sao? Anh quen cô ta thế nào được, đi thôi anh đưa em rời khỏi đây.
Lời nói của người đàn ông hết sức gấp gáp, vội vã kéo tay Nguyệt Cầm quay lưng. Gót giày vừa mới tiếp xúc với mặt đất được vài bước thì đã bị người phụ nữ kia chạy theo bám lấy cánh tay giữ lại.
- Không được đi, anh không được đi, em là vợ của anh mà, Tùng Quân!
Lúc này dù có là một kẻ ngu ngốc thì Hứa Nguyệt Cầm cũng có thể nhận ra được Dương Tùng Quân và người phụ nữ kia chắc chắn có vấn đề. Qua tấm ảnh ban nãy, niềm tin của cô đối với anh đã không còn như trước. Ngày hôm nay nếu mọi thứ không rõ ràng cô nhất quyết không rời khỏi đây dù nửa bước.
Dương Tùng Quân quay đầu, trừng mắt nhìn Hương cảnh cáo. Con đàn bà ngu ngốc này còn nói thêm lời nào nữa thì đừng trách Dương Tùng Quân này không nương tay. Không nói không rằng dẫn người đi phá nát “Rùa vàng” của anh, đợi xem tới lúc về nhà sẽ xử lí cô ta thế nào.
- Bỏ tay, cô làm loạn đủ chưa?
Hương sững người, đây là lần đầu tiên anh nổi cáu với cô, là vì cô gái kia sao? Cô ta là một kẻ cướp chồng người khác, cướp anh khỏi tay cô, dựa vào đâu mà lại nhận được đãi ngộ.
- Em không bỏ, anh là chồng em, sao em phải bỏ!
- Cô không bỏ đúng không, cô không hiểu tiếng người đúng không? Vậy thì tôi bỏ!
Lời vừa dứt Dương Tùng Quân hất tay một cái, người phụ nữ kia loạng choạng, ngã sõng soài ra mặt đất. Chẳng mảy may gì hối hận trước hành động khiếm nhã kia, Dương Tùng Quân thản nhiên kéo tay Nguyệt Cầm rời đi.
Trái ngược với sự vồ vập của bạn trai, Hứa Nguyệt Cầm gỡ tay ra khỏi anh, ánh mắt hết sức xa lạ nhìn người đàn ông mình yêu say đắm. Cô bình thản tiến lại gần đỡ người phụ nữ kia lên nhưng khuôn mặt lập tức biến sắc. Thân dưới của Hương chảy đầy máu đỏ tươi, từng dòng, từng dòng chầm chậm lăn xuống tận đùi.
- Quân, em đau… huhu, em đau quá!
Tên đàn ông bội bạc kia cho rằng Hương đang làm trò lên nhếch môi khinh khỉnh:
- Nguyệt Cầm, em tốt với kẻ muốn bôi nhọ em làm gì, tốt quá sẽ hại thân đó, chúng ta đi thôi, anh và em sẽ đi kết hôn với một rừng hoa thạch thảo của riêng chúng ta.
Bốp!
Trương Cẩm Ngọc giáng một cái tát thẳng vào mặt Dương Tùng Quân. Quan sát nãy giờ, cô dám khẳng định kẻ sai ở đây là loại đàn ông đốn mạt này.
- Mày là cái quái gì mà tát tao? Chán sống rồi à?
- Cút ra khỏi đây, đừng để tao điên tiết lên thằng mất dạy!
Một con oắt con mà cũng đe dọa Dương Tùng Quân này sao, đúng là tự tìm đường chết.
Khi cả hai đang đôi co, Nguyệt Cầm hoảng hốt cất lời:
- Đưa cô ấy đến bệnh viện đi, nếu còn chậm trễ sẽ không thể cứu nổi đâu!
Lúc này Dương Tùng Quân như quên mất bản thân đang đóng kịch, lập tức lao tới ôm Hương chạy đi. Cô và Nguyệt Cầm bắt taxi bám sát theo sau.
Một nhóm người kể cả nhóm bạn của Hương chờ ở bên ngoài, màu đèn đỏ chói vẫn mãi chưa tắt đi khiến người bên ngoài vô cùng sốt ruột. Thời gian từng giây từng phút chậm rãi trôi qua, đến khi bác sĩ bước ra ngoài, đến gần phía nhóm người đang chờ đợi hỏi:
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
Sau câu hỏi ấy,ánh mắt ba người bạn của Hương đều dán chặt lên người Dương Tùng Quân. Cuối cùng vì không chịu được áp lực nên vội lên tiếng:
- Là tôi!
- Anh là gì của cô ấy?
- T… Tôi, tôi là chồng của cô ấy.- Vừa nói, vừa dè dặt nhìn sang Hứa Nguyệt Cầm.
Vị bác sĩ thở dài một hơi rồi thông báo:
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không thể cứu được đứa bé!