Vì cú đấm quá bất ngờ nên tên yêu râu xanh kia chưa kịp né tránh vậy nên dĩ nhiên toàn bộ lực đấm và sự tức giận khủng khiếp nhất đều dồn hết vào khuôn mặt của gã.
Khi hoàn hồn lại, gã nằm sõng soài trên đất, miệng đầy máu, ánh trăng soi rọi một chiếc răng hàm đã rơi ra khỏi miệng khẽ nhảy lên vài cái trên đất.
Hứa Nguyệt Cầm chạy tới đỡ cô dậy, nhặt y phục vương vãi trên nền đất nhanh chóng mặc lại cho cô, vừa mặc vừa an ủi.
- Em đến rồi, em đến rồi, chị đừng sợ, em ở đây, em ôm chị!
Cả người Trương Cẩm Ngọc nằm gọn trong vòng tay đứa em dâu, nước mắt trên mi liên tục lăn dài, tầm nhìn đập vào khung cảnh bạo lực trước mặt.
Hứa Nguyên Khải như điên loạn, anh liên tục đấm vào người gã đốn mạt kia, gót giày nhọn đá thẳng vào hạ bộ của hắn. Mặc dù đã gọi cảnh sát nhưng khi nhìn cô vùng vẫy bất lực dưới thân thứ khốn nạn này, lòng anh như vụn vỡ thành ngàn mảnh. Anh mất kiểm soát, đôi mắt hằn tơ máu đỏ, ngày hôm nay anh nhất định không tha cho kẻ bại hoại này.
Rồi tiếng hét của Nguyệt Cầm vang lên càng khiến anh hô hấp của anh thập phần khó khăn.
- Anh ơi, chị Ngọc cả người mềm nhũn, em gọi thế nào chị ấy cũng không tỉnh.
Đầu óc Hứa Nguyên Khải như muốn nổ tung, không màng tất cả chạy tới ôm cô vào lòng. Cả thân thể nhỏ nhắn trong vòng tay anh tựa như sương khói, có thể tan biến bất cứ lúc nào. Không biết tại sao nhưng giờ khắc này đây anh đột nhiên sợ, anh sợ cô xảy ra bất trắc, sợ cô sẽ rời bỏ anh.
- Cẩm Ngọc, em nhìn anh, em sao vậy? Em sao vậy, em nói gì đi? Anh tới rồi, là anh sai, anh đã tới muộn, em sao vậy Cẩm Ngọc, đừng làm anh sợ!
Đôi mắt linh động thường ngày của cô đã trở nên đờ đẫn, khuôn miệng nhỏ hơi há, rồi cô cảm thấy buồn nôn, bọt mép cứ sùi ra liên tục, ngực co thắt lại theo từng cơn đau đớn.
Hứa Nguyên Khải đưa tay vào miệng cô lấy ra một miếng bã lá, vừa nhìn thôi cả người liền lạnh toát.
Lá trúc đào!
- Anh ơi, đây...đây chẳng phải là lá trúc đào sao, chị ấy lại ăn đống lá độc này, thật sự không cần mạng nữa sao? Nếu không nhanh tới bệnh viện thì thật sự có thể chị ấy...
Khuôn mặt anh tối sầm lại, vội vã nhấc bổng cô lên chạy ra xe. Chiếc Mercedes-Benz vừa khởi động đã lao nhanh như gió, màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng soi rọi sáng rực cả một bầu trời nhưng đâu ai biết trong lòng của một người đàn ông nọ trái tim như muốn chết đi, tăm tối kia như muốn chôn vùi niềm hy vọng nhỏ nhoi trong tâm hồn. Lần đầu tiên trong cuộc đời Hứa Nguyên Khải cảm giác như đang mất đi cả thế giới, nếu như hôm nay cô mà có mệnh hệ gì anh thật sự sẽ không sống nổi mất.
Trên đường đi, Hứa Nguyệt Cầm cố gắng móc họng cho cô nôn ra bằng được, vừa bị tác dụng lẫn tác động nên Trương Cẩm Ngọc nôn mửa dữ dội, cô đau đến mức lấy tay ôm ngực, khuôn mặt tái nhợt đi vì mất nước. Mỗi lần như vậy, anh sốt ruột đấm mạnh vào vô lăng, tim đập mạnh như muốn thoát ra ngoài. Vừa tới bệnh viện Hứa Nguyên Khải lập tức bế cô chạy vào trong, bộ dạng cao ngạo hoàn toàn biến mất để thể chỗ cho sự lo lắng hốt hoảng đến đau lòng. Khi các y bác sĩ đưa cô vào phòng cấp cứu, anh làm loạn muốn chạy vào trong nhưng bị cản lại, Hứa Nguyệt Cầm lôi kéo mãi anh mới chịu ra ngoài ghế đợi chờ.
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông ngạo nghễ kia giờ đây đã chẳng còn quan tâm đến điều gì, chỉ cầu mong cô gái trong căn phòng hắt lên ánh đèn đỏ chói kia bình yên vô sự.
Cả bệnh viện lặng ngắt như tờ, hai anh em Hứa Nguyên Khải suốt ruột ngồi đó, đã lâu như vậy rồi, sao ánh đèn kia vẫn chưa tắt chứ! Một giây một khắc trôi qua chính là đang đâm từng nhát dao vào tim anh khiến nó chết dần chết mòn.
- Cô ấy sẽ không sao nhỉ? Sẽ ổn đúng không?
- Nhất định chị ấy sẽ không có mệnh hệ gì đâu mà, anh phải có niềm tin chứ, đừng lo lắng quá!
Hứa Nguyên Khải mất kiểm soát hét lên:
- Không lo thế nào, không lo thế nào đây! Em không thấy cô ấy yếu tới mức thở cũng khó khăn rồi hay sao? Không được, anh phải vào trong, vào trong mới biết cô ấy thế nào được!
Lần đầu tiên cô thấy bộ dạng anh trai mình vì một người phụ nữ mà lo lắng đến phát điên thế này, trước đây khi còn yêu cô ả diễn viên cũng chẳng tới mức loạn lên đến vậy, cùng lắm là níu kéo. Nhưng cô không cần biết trước đây anh đối với cô diễn viên kia thâm tình thế nào, mặn nồng ra sao, thời khắc này đây dường như trong trái tim đã từng vụn vỡ vì tình yêu kia đã sống lại thêm một lần nữa và thậm chí lần này còn mãnh liệt đến mức ngay cả chính chủ cũng không biết bản thân đã thay đổi nhiều đến mức nào.
- Ban nãy em đã thúc nôn cho chị ấy hết rồi, nhất định không đến mức quá nghiêm trọng đâu mà!
Bàn tay Hứa Nguyên Khải nắm thành quyền nổi đầy gân xanh chằng chịt, nếu như, nếu như anh có thể gánh cho cô được phần lớn cơn đau thì có phải tốt hơn không và nếu như anh có thể tới sớm thêm một chút nữa...
Và rồi anh cứ ngồi lì ở đó ngây ngốc chờ đợi, không biết qua bao lâu ánh đèn màu đỏ chói mắt kia mới tắt phụt đi. Mặc dù chẳng phát ra âm thanh báo hiệu nhưng với đôi mắt không một giây một phút nào lơ đãng kia thì tuyệt nhiên không thể không biết. Hứa Nguyên Khải chạy vội đến bên cạnh bác sẽ hỏi dồn dập.
- Tình hình đã không còn đáng lo ngại, cũng may độc tính đã được loại bỏ phần lớn trước khi tới đây. Mà tôi cũng không hiểu vợ anh nghĩ gì mà có thể ăn thứ lá đó, anh làm gì khiến cô ấy tuyệt vọng tới mức tự tử à?
Hứa Nguyên Khải im lặng không đáp, điều anh quan tâm lúc này chính là đã được gặp cô hay chưa mà thôi!
- Bác sĩ, tôi được gặp vợ tôi chưa bác sĩ?
- Tạm thời thì chưa được, tôi cần chuyển cô ấy qua phòng hồi sức để theo dõi thêm, khi nào thật sự ổn định tôi sẽ báo lại với anh.
Cả anh và Hứa Nguyệt Cầm như trút đi được phần nào gánh nặng, chỉ cần cô bình an, anh đã thấy nhẹ nhõm phần nào rồi.
- Nguyệt Cầm, trời gần sáng rồi, em về nhà dặn thím Loan nấu mấy món bồi bổ rồi mang tới cho anh nhé, anh sẽ ở đây, anh đợi cô ấy tỉnh lại.
Hứa Nguyệt Cầm lấy chìa khoá xe từ tay anh rồi xoay người rời đi, mới qua có một đêm thôi mà anh trai cô già đi trông thấy. Thật không tưởng tượng được nếu chị dâu cô thật sự xảy ra chuyện thì anh sẽ thế nào nữa.
Khi tiếng bước chân ngày một nhỏ, Hứa Nguyên Khải khẽ chống tay xoa xoa thái dương. Đôi mắt vẫn chứa chan ngập sự lo lắng, chỉ sợ rằng lỡ như cô bất chợt bị gì đó anh sẽ phát điên lên mất.
Từ ngày anh rời nhà đi công tác anh đã cố tình tránh mặt cô, anh cho rằng do gần đây hai người tiếp xúc nhiều nên trong đầu anh không tự chủ hiện lên bóng hình của cô vậy nên đi công tác và lánh mặt cô có lẽ là cách duy nhất để anh không có thời gian để tâm đến cô. Chỉ là nỗi nhớ không những không giảm mà còn tăng chóng mặt như cấp số nhân. Từ ánh mắt, bờ môi, nụ cười và cả dáng vẻ yêu kiều kia như biến thành những chiếc gai nhọn tra tấn trái tim anh. Dù vậy khi hết công tác anh cũng vẫn nhất quyết không gặp cô bởi anh sợ khi gặp cô rồi sẽ không kìm được mà ôm cô vào lòng, cô và anh tốt nhất không nên phát sinh những thứ tình cảm vô nghĩa.
Ngỡ tưởng rằng kế sách trốn tránh này rất hay thế mà chẳng ngờ cô lại tìm đến công ty anh, để nói ra được câu có độ sát thương cao như thế anh phải gồng khó khăn lắm mới có thể làm được dù đó vốn căn bản là sở trường của anh. Và rồi vào khoảng đang đêm tĩnh mịch anh nhận được điện thoại của cô, anh cố tình dồn cho Nguyệt Cầm nghe thế nhưng rồi sao chứ! Anh lo lắng đến phát điên khi nghe cô gặp chuyện, lao như tên bắn tới chỗ của cô. Rốt cuộc anh đã bị làm sao vậy chứ, đứng trước cô gái này không lẽ anh đã rung động rồi sao?
Khi hoàn hồn lại, gã nằm sõng soài trên đất, miệng đầy máu, ánh trăng soi rọi một chiếc răng hàm đã rơi ra khỏi miệng khẽ nhảy lên vài cái trên đất.
Hứa Nguyệt Cầm chạy tới đỡ cô dậy, nhặt y phục vương vãi trên nền đất nhanh chóng mặc lại cho cô, vừa mặc vừa an ủi.
- Em đến rồi, em đến rồi, chị đừng sợ, em ở đây, em ôm chị!
Cả người Trương Cẩm Ngọc nằm gọn trong vòng tay đứa em dâu, nước mắt trên mi liên tục lăn dài, tầm nhìn đập vào khung cảnh bạo lực trước mặt.
Hứa Nguyên Khải như điên loạn, anh liên tục đấm vào người gã đốn mạt kia, gót giày nhọn đá thẳng vào hạ bộ của hắn. Mặc dù đã gọi cảnh sát nhưng khi nhìn cô vùng vẫy bất lực dưới thân thứ khốn nạn này, lòng anh như vụn vỡ thành ngàn mảnh. Anh mất kiểm soát, đôi mắt hằn tơ máu đỏ, ngày hôm nay anh nhất định không tha cho kẻ bại hoại này.
Rồi tiếng hét của Nguyệt Cầm vang lên càng khiến anh hô hấp của anh thập phần khó khăn.
- Anh ơi, chị Ngọc cả người mềm nhũn, em gọi thế nào chị ấy cũng không tỉnh.
Đầu óc Hứa Nguyên Khải như muốn nổ tung, không màng tất cả chạy tới ôm cô vào lòng. Cả thân thể nhỏ nhắn trong vòng tay anh tựa như sương khói, có thể tan biến bất cứ lúc nào. Không biết tại sao nhưng giờ khắc này đây anh đột nhiên sợ, anh sợ cô xảy ra bất trắc, sợ cô sẽ rời bỏ anh.
- Cẩm Ngọc, em nhìn anh, em sao vậy? Em sao vậy, em nói gì đi? Anh tới rồi, là anh sai, anh đã tới muộn, em sao vậy Cẩm Ngọc, đừng làm anh sợ!
Đôi mắt linh động thường ngày của cô đã trở nên đờ đẫn, khuôn miệng nhỏ hơi há, rồi cô cảm thấy buồn nôn, bọt mép cứ sùi ra liên tục, ngực co thắt lại theo từng cơn đau đớn.
Hứa Nguyên Khải đưa tay vào miệng cô lấy ra một miếng bã lá, vừa nhìn thôi cả người liền lạnh toát.
Lá trúc đào!
- Anh ơi, đây...đây chẳng phải là lá trúc đào sao, chị ấy lại ăn đống lá độc này, thật sự không cần mạng nữa sao? Nếu không nhanh tới bệnh viện thì thật sự có thể chị ấy...
Khuôn mặt anh tối sầm lại, vội vã nhấc bổng cô lên chạy ra xe. Chiếc Mercedes-Benz vừa khởi động đã lao nhanh như gió, màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng soi rọi sáng rực cả một bầu trời nhưng đâu ai biết trong lòng của một người đàn ông nọ trái tim như muốn chết đi, tăm tối kia như muốn chôn vùi niềm hy vọng nhỏ nhoi trong tâm hồn. Lần đầu tiên trong cuộc đời Hứa Nguyên Khải cảm giác như đang mất đi cả thế giới, nếu như hôm nay cô mà có mệnh hệ gì anh thật sự sẽ không sống nổi mất.
Trên đường đi, Hứa Nguyệt Cầm cố gắng móc họng cho cô nôn ra bằng được, vừa bị tác dụng lẫn tác động nên Trương Cẩm Ngọc nôn mửa dữ dội, cô đau đến mức lấy tay ôm ngực, khuôn mặt tái nhợt đi vì mất nước. Mỗi lần như vậy, anh sốt ruột đấm mạnh vào vô lăng, tim đập mạnh như muốn thoát ra ngoài. Vừa tới bệnh viện Hứa Nguyên Khải lập tức bế cô chạy vào trong, bộ dạng cao ngạo hoàn toàn biến mất để thể chỗ cho sự lo lắng hốt hoảng đến đau lòng. Khi các y bác sĩ đưa cô vào phòng cấp cứu, anh làm loạn muốn chạy vào trong nhưng bị cản lại, Hứa Nguyệt Cầm lôi kéo mãi anh mới chịu ra ngoài ghế đợi chờ.
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông ngạo nghễ kia giờ đây đã chẳng còn quan tâm đến điều gì, chỉ cầu mong cô gái trong căn phòng hắt lên ánh đèn đỏ chói kia bình yên vô sự.
Cả bệnh viện lặng ngắt như tờ, hai anh em Hứa Nguyên Khải suốt ruột ngồi đó, đã lâu như vậy rồi, sao ánh đèn kia vẫn chưa tắt chứ! Một giây một khắc trôi qua chính là đang đâm từng nhát dao vào tim anh khiến nó chết dần chết mòn.
- Cô ấy sẽ không sao nhỉ? Sẽ ổn đúng không?
- Nhất định chị ấy sẽ không có mệnh hệ gì đâu mà, anh phải có niềm tin chứ, đừng lo lắng quá!
Hứa Nguyên Khải mất kiểm soát hét lên:
- Không lo thế nào, không lo thế nào đây! Em không thấy cô ấy yếu tới mức thở cũng khó khăn rồi hay sao? Không được, anh phải vào trong, vào trong mới biết cô ấy thế nào được!
Lần đầu tiên cô thấy bộ dạng anh trai mình vì một người phụ nữ mà lo lắng đến phát điên thế này, trước đây khi còn yêu cô ả diễn viên cũng chẳng tới mức loạn lên đến vậy, cùng lắm là níu kéo. Nhưng cô không cần biết trước đây anh đối với cô diễn viên kia thâm tình thế nào, mặn nồng ra sao, thời khắc này đây dường như trong trái tim đã từng vụn vỡ vì tình yêu kia đã sống lại thêm một lần nữa và thậm chí lần này còn mãnh liệt đến mức ngay cả chính chủ cũng không biết bản thân đã thay đổi nhiều đến mức nào.
- Ban nãy em đã thúc nôn cho chị ấy hết rồi, nhất định không đến mức quá nghiêm trọng đâu mà!
Bàn tay Hứa Nguyên Khải nắm thành quyền nổi đầy gân xanh chằng chịt, nếu như, nếu như anh có thể gánh cho cô được phần lớn cơn đau thì có phải tốt hơn không và nếu như anh có thể tới sớm thêm một chút nữa...
Và rồi anh cứ ngồi lì ở đó ngây ngốc chờ đợi, không biết qua bao lâu ánh đèn màu đỏ chói mắt kia mới tắt phụt đi. Mặc dù chẳng phát ra âm thanh báo hiệu nhưng với đôi mắt không một giây một phút nào lơ đãng kia thì tuyệt nhiên không thể không biết. Hứa Nguyên Khải chạy vội đến bên cạnh bác sẽ hỏi dồn dập.
- Tình hình đã không còn đáng lo ngại, cũng may độc tính đã được loại bỏ phần lớn trước khi tới đây. Mà tôi cũng không hiểu vợ anh nghĩ gì mà có thể ăn thứ lá đó, anh làm gì khiến cô ấy tuyệt vọng tới mức tự tử à?
Hứa Nguyên Khải im lặng không đáp, điều anh quan tâm lúc này chính là đã được gặp cô hay chưa mà thôi!
- Bác sĩ, tôi được gặp vợ tôi chưa bác sĩ?
- Tạm thời thì chưa được, tôi cần chuyển cô ấy qua phòng hồi sức để theo dõi thêm, khi nào thật sự ổn định tôi sẽ báo lại với anh.
Cả anh và Hứa Nguyệt Cầm như trút đi được phần nào gánh nặng, chỉ cần cô bình an, anh đã thấy nhẹ nhõm phần nào rồi.
- Nguyệt Cầm, trời gần sáng rồi, em về nhà dặn thím Loan nấu mấy món bồi bổ rồi mang tới cho anh nhé, anh sẽ ở đây, anh đợi cô ấy tỉnh lại.
Hứa Nguyệt Cầm lấy chìa khoá xe từ tay anh rồi xoay người rời đi, mới qua có một đêm thôi mà anh trai cô già đi trông thấy. Thật không tưởng tượng được nếu chị dâu cô thật sự xảy ra chuyện thì anh sẽ thế nào nữa.
Khi tiếng bước chân ngày một nhỏ, Hứa Nguyên Khải khẽ chống tay xoa xoa thái dương. Đôi mắt vẫn chứa chan ngập sự lo lắng, chỉ sợ rằng lỡ như cô bất chợt bị gì đó anh sẽ phát điên lên mất.
Từ ngày anh rời nhà đi công tác anh đã cố tình tránh mặt cô, anh cho rằng do gần đây hai người tiếp xúc nhiều nên trong đầu anh không tự chủ hiện lên bóng hình của cô vậy nên đi công tác và lánh mặt cô có lẽ là cách duy nhất để anh không có thời gian để tâm đến cô. Chỉ là nỗi nhớ không những không giảm mà còn tăng chóng mặt như cấp số nhân. Từ ánh mắt, bờ môi, nụ cười và cả dáng vẻ yêu kiều kia như biến thành những chiếc gai nhọn tra tấn trái tim anh. Dù vậy khi hết công tác anh cũng vẫn nhất quyết không gặp cô bởi anh sợ khi gặp cô rồi sẽ không kìm được mà ôm cô vào lòng, cô và anh tốt nhất không nên phát sinh những thứ tình cảm vô nghĩa.
Ngỡ tưởng rằng kế sách trốn tránh này rất hay thế mà chẳng ngờ cô lại tìm đến công ty anh, để nói ra được câu có độ sát thương cao như thế anh phải gồng khó khăn lắm mới có thể làm được dù đó vốn căn bản là sở trường của anh. Và rồi vào khoảng đang đêm tĩnh mịch anh nhận được điện thoại của cô, anh cố tình dồn cho Nguyệt Cầm nghe thế nhưng rồi sao chứ! Anh lo lắng đến phát điên khi nghe cô gặp chuyện, lao như tên bắn tới chỗ của cô. Rốt cuộc anh đã bị làm sao vậy chứ, đứng trước cô gái này không lẽ anh đã rung động rồi sao?