Khuôn mặt cô đỏ ửng, lời nói thốt ra cũng vô cùng lắp bắp. Cảm giác này là gì nhỉ? Có chút e ngại, có chút phấn khích pha lẫn hồi hộp và cả nỗi hân hoan nho nhỏ len lỏi khẽ khàng qua từng ngóc ngách tâm hồn.
Ngày trước xem phim cô đã từng thấy nữ chính trong bộ phim cũng trong tình huống như cô bây giờ, biểu cảm không khác là bao. Chẳng lẽ khi đứng trước người mình thích cảm xúc sẽ như thế này sao? Nhưng sao cô có thể thích anh được chứ, rào cản giữa cô và anh vô cùng lớn, không những là địa vị xã hội, vai vế chênh lệch và hơn cả chính là trong lòng anh đã có người thương, cô lấy tư cách gì để xen vào mối quan hệ giữa hai người họ.
Còn nhớ ngày đầu đặt chân tới đây, đêm nào anh cũng say khướt mới về nhà, mỗi lần về anh đều giận dữ quát vào mặt cô rằng việc đơn giản thế tại sao cô không làm được, không thể mang cô ấy về bên anh rồi cứ thế ôm chặt lấy cô nhầm tưởng cô là cô ấy. Lúc ấy Trương Cẩm Ngọc chỉ cảm thấy anh thật nực cười, thương nhớ mãi một người đã không còn thuộc về mình nhưng bây giờ đây trong lòng cô có chút khó chịu, cái thứ xúc cảm ấy cứ dâng lên tận cổ đến mức nuốt nước bọt cũng khó khăn, cảm giác này là thế nào đến bản thân cô cũng không rõ là gì nữa.
Hứa Nguyên Khải vẫn đứng đó nhìn cô, anh ngây ngốc ngắm bộ dạng e thẹn của cô trong chiếc váy xinh đẹp. Còn cô thấy anh như vậy thì nghĩ rằng mình thật sự không phù hợp với chiếc váy này nên có ý định xoay người trở lại nhà tắm. Nhưng chưa kịp bỏ đi đã bị anh nhanh chân hơn kéo tay lại.
- Em định làm gì?
- Thì...thì thay ra, không lẽ cứ mặc trên người, đồ mới còn chưa giặt đâu đó!
Câu trả lời của cô luôn trái ngược với suy nghĩ tự ti trong lòng, cô thà rằng để mọi người cho rằng cô nhạt nhẽo còn hơn tất cả nỗi mặc cảm bị người khác phanh phui.
- Nếu được như vậy thì cũng tốt! Em ở ngoài này, tôi vào nhà tắm một lúc.
Trương Cẩm Ngọc khó hiểu nhìn anh nhưng rồi lắc đầu bỏ qua. Nhân lúc anh ở trong nhà tắm cô đã cởi bỏ chiếc váy rồi thay bằng bộ pijama thường ngày, nó có lẽ thực sự không hợp...
Thời gian lững lờ trôi, cảm tưởng như rất lâu nhưng tiếng xả nước trong nhà tắm vẫn chưa dứt. Rõ ràng lúc bước vào anh đâu có mang theo quần áo để tắm, xả nước làm gì nhỉ? Gạt suy nghĩ đó qua một bên, cô lặng lẽ đến bên chiếc túi cũ rồi mở khoá kéo. Tiếng kêu của nó nghe mà lạnh sống lưng, từ bên trong đó Trương Cẩm Ngọc lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Cô giở đến khoảng giữa trang rồi tiếp tục ghi chép như một thói quen.
Ngày 20/2/2xxx, tiền váy: 10 triệu, tiền ăn: 4 triệu.
Xong xuôi Trương Cẩm Ngọc gập lại cất vào túi, cô khẽ thở dài rồi đi ra ban công. Làn gió man mát khẽ luồn lách qua mái tóc bồng bềnh đen nhánh kia, cô nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở của thiên nhiên. Trong lòng lúc này đầy hỗn tạp nhưng đứng trước màn đêm đầy sao cô cũng đã gửi phần nào đó phiền muộn vào bầu trời kia. Ước gì cô được tự do, được thoải mái thả hồn vào thiên nhiên một cách phóng khoáng nhất. Nhưng liệu rằng khi được tự do rồi cô có thật sự vui như cái cách mình từng mơ ước không nhỉ?
Khi anh trở ra đã là chuyện của cả gần một tiếng sau, chưa bao giờ anh bị mất kiểm soát như ngày hôm nay. Thú thật rằng trong công ty có rất nhiều những cô gái nóng bỏng xinh đẹp nhưng anh chẳng hề để tâm thậm chí cái đêm trong nhà vệ sinh cùng Diệu Hy, cô ấy gần như lột hết đồ đứng ưỡn ẹo trước mặt anh anh vậy mà anh vẫn trơ ra như tượng, thế mà Trương Cẩm Ngọc chỉ mặc một bộ váy hết sức bình thường anh lại như bị bỏ bùa, không thể làm chủ được mình. Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ rằng anh sẽ không thể kiềm chế được, điên mất thôi!
Rất nhanh sau đó đôi mắt Hứa Nguyên Khải hướng ra phía ban công, bóng lưng nhỏ bé kia đang ngẩn ngơ ngắm nhìn sao trời, chiếc váy màu kem đã thay thế bằng một bộ quần áo ngủ. Tuy trong lòng có chút hụt hẫng nhưng khi thấy nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trên môi người con gái kia anh lại bất giác cong môi theo.
Từ lúc nào nhỉ? Từ lúc nào mà anh quan tâm cô hơn nhỉ? Không nhớ nữa, anh chỉ biết rằng hình như cô gái này đang có một vị trí nhất định nào đó trong tim mình, nếu có thể thì anh nên dập tắt nó trước khi tất cả quá muộn thì vẫn hơn. Bởi vì cô ấy còn trẻ, còn tương lai, đôi mắt hướng đến tự do kia không nên bị trói chặt lại ở nơi này.
...
Hôm sau Hứa Nguyên Khải ra sân bay sớm, anh cũng chẳng tạm biệt cô trước khi đi, lạnh lùng và dứt khoát như những ngày đầu tiên. Khi cô thức giấc hơi ấm bên cạnh cũng lạnh ngắt, hành động của anh khiến cô cảm thấy rằng những ngày qua anh đối xử tốt với mình chỉ là một vở kịch, một cuộc tập duyệt không hơn không kém. Như vậy cũng tốt, nhịp sống của hai người nên như vậy, không liên quan đến nhau, nhưng tại sao vậy, tại sao tim cô lại đau như thắt lại thế này.
Trương Cẩm Ngọc trở lại với trường học và công việc vốn có, còn anh tiếp tục công việc bận rộn. Trong quãng thời gian anh đi, một cuộc điện thoại cũng không thấy, tin nhắn thì bặt vô âm tín. Những gì cô biết về anh đều là Nguyệt Cầm kể lại, dạo này anh bận rộn, nhiều hôm còn chẳng ăn uống để bụng đói đi ngủ, Nguyệt Cầm khuyên thế nào cũng không nghe, bất quá lại gọi về kêu cô khuyên anh nhưng cô khuyên thế nào đây, em gái anh còn chẳng nói được huống chi một người ngoài như cô.
Thế mà bằng một cách thần kì nào đó cô vẫn gọi cho anh, thần kì hơn nữa là anh chịu bắt máy nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng lạnh lùng, nghe như dao găm vào trái tim cô vậy:
- Nói nhanh lên, tôi còn phải làm việc!
- Tôi...tôi, Nguyệt Cầm nói gần đây anh ăn không đủ bữa.
Nói ra câu ấy cô cảm giác khoảng cách của anh và cô như cách xa hàng ngàn dặm, xa lạ đến mức đau lòng.
- Ừ, hết chuyện rồi à, vậy tôi cúp máy đây!
- Anh nhớ ăn uống đầy đủ!
Tút...
Tắt máy rồi, nhanh thật, chóng vánh như thái độ của anh đối với cô vậy!
Thời gian qua nhanh như thoi đưa, ngày mà Hứa Nguyên Khải và Hứa Nguyệt Cầm trở về cũng tới. Cô nghỉ một buổi dạy thêm để chờ, đứng cả buổi ở trước hiên nhà đợi hai người họ rất lâu, mãi đến chín giờ tối thì nghe thấy tiếng còi xe. Trương Cẩm Ngọc nở nụ cười tươi chạy ra nhưng người bước xuống xe chỉ có Hứa Nguyệt Cầm, đợi thế nào cũng không thấy anh trai cô nàng bước ra.
Hơn cả tháng trời nếu nói cô không nhớ anh thì đó chính là lời nói dối trắng trợn. Nếu nói không ngoa thì chính là cô nhớ anh đến phát điên nên bây giờ không thấy bóng dáng người đó xuống xe khó tránh có chút hụt hẫng.
- Chị Cẩm Ngọc, em mua quà cho chị nè, chúng ta vào nhà thôi!
Cô mỉm cười theo Nguyệt Cầm vào trong, đầu ngoái lại đằng sau nhìn thêm lần nữa nhưng kết quả là một cái thở dài buồn bã.
Ngày trước xem phim cô đã từng thấy nữ chính trong bộ phim cũng trong tình huống như cô bây giờ, biểu cảm không khác là bao. Chẳng lẽ khi đứng trước người mình thích cảm xúc sẽ như thế này sao? Nhưng sao cô có thể thích anh được chứ, rào cản giữa cô và anh vô cùng lớn, không những là địa vị xã hội, vai vế chênh lệch và hơn cả chính là trong lòng anh đã có người thương, cô lấy tư cách gì để xen vào mối quan hệ giữa hai người họ.
Còn nhớ ngày đầu đặt chân tới đây, đêm nào anh cũng say khướt mới về nhà, mỗi lần về anh đều giận dữ quát vào mặt cô rằng việc đơn giản thế tại sao cô không làm được, không thể mang cô ấy về bên anh rồi cứ thế ôm chặt lấy cô nhầm tưởng cô là cô ấy. Lúc ấy Trương Cẩm Ngọc chỉ cảm thấy anh thật nực cười, thương nhớ mãi một người đã không còn thuộc về mình nhưng bây giờ đây trong lòng cô có chút khó chịu, cái thứ xúc cảm ấy cứ dâng lên tận cổ đến mức nuốt nước bọt cũng khó khăn, cảm giác này là thế nào đến bản thân cô cũng không rõ là gì nữa.
Hứa Nguyên Khải vẫn đứng đó nhìn cô, anh ngây ngốc ngắm bộ dạng e thẹn của cô trong chiếc váy xinh đẹp. Còn cô thấy anh như vậy thì nghĩ rằng mình thật sự không phù hợp với chiếc váy này nên có ý định xoay người trở lại nhà tắm. Nhưng chưa kịp bỏ đi đã bị anh nhanh chân hơn kéo tay lại.
- Em định làm gì?
- Thì...thì thay ra, không lẽ cứ mặc trên người, đồ mới còn chưa giặt đâu đó!
Câu trả lời của cô luôn trái ngược với suy nghĩ tự ti trong lòng, cô thà rằng để mọi người cho rằng cô nhạt nhẽo còn hơn tất cả nỗi mặc cảm bị người khác phanh phui.
- Nếu được như vậy thì cũng tốt! Em ở ngoài này, tôi vào nhà tắm một lúc.
Trương Cẩm Ngọc khó hiểu nhìn anh nhưng rồi lắc đầu bỏ qua. Nhân lúc anh ở trong nhà tắm cô đã cởi bỏ chiếc váy rồi thay bằng bộ pijama thường ngày, nó có lẽ thực sự không hợp...
Thời gian lững lờ trôi, cảm tưởng như rất lâu nhưng tiếng xả nước trong nhà tắm vẫn chưa dứt. Rõ ràng lúc bước vào anh đâu có mang theo quần áo để tắm, xả nước làm gì nhỉ? Gạt suy nghĩ đó qua một bên, cô lặng lẽ đến bên chiếc túi cũ rồi mở khoá kéo. Tiếng kêu của nó nghe mà lạnh sống lưng, từ bên trong đó Trương Cẩm Ngọc lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Cô giở đến khoảng giữa trang rồi tiếp tục ghi chép như một thói quen.
Ngày 20/2/2xxx, tiền váy: 10 triệu, tiền ăn: 4 triệu.
Xong xuôi Trương Cẩm Ngọc gập lại cất vào túi, cô khẽ thở dài rồi đi ra ban công. Làn gió man mát khẽ luồn lách qua mái tóc bồng bềnh đen nhánh kia, cô nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở của thiên nhiên. Trong lòng lúc này đầy hỗn tạp nhưng đứng trước màn đêm đầy sao cô cũng đã gửi phần nào đó phiền muộn vào bầu trời kia. Ước gì cô được tự do, được thoải mái thả hồn vào thiên nhiên một cách phóng khoáng nhất. Nhưng liệu rằng khi được tự do rồi cô có thật sự vui như cái cách mình từng mơ ước không nhỉ?
Khi anh trở ra đã là chuyện của cả gần một tiếng sau, chưa bao giờ anh bị mất kiểm soát như ngày hôm nay. Thú thật rằng trong công ty có rất nhiều những cô gái nóng bỏng xinh đẹp nhưng anh chẳng hề để tâm thậm chí cái đêm trong nhà vệ sinh cùng Diệu Hy, cô ấy gần như lột hết đồ đứng ưỡn ẹo trước mặt anh anh vậy mà anh vẫn trơ ra như tượng, thế mà Trương Cẩm Ngọc chỉ mặc một bộ váy hết sức bình thường anh lại như bị bỏ bùa, không thể làm chủ được mình. Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ rằng anh sẽ không thể kiềm chế được, điên mất thôi!
Rất nhanh sau đó đôi mắt Hứa Nguyên Khải hướng ra phía ban công, bóng lưng nhỏ bé kia đang ngẩn ngơ ngắm nhìn sao trời, chiếc váy màu kem đã thay thế bằng một bộ quần áo ngủ. Tuy trong lòng có chút hụt hẫng nhưng khi thấy nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trên môi người con gái kia anh lại bất giác cong môi theo.
Từ lúc nào nhỉ? Từ lúc nào mà anh quan tâm cô hơn nhỉ? Không nhớ nữa, anh chỉ biết rằng hình như cô gái này đang có một vị trí nhất định nào đó trong tim mình, nếu có thể thì anh nên dập tắt nó trước khi tất cả quá muộn thì vẫn hơn. Bởi vì cô ấy còn trẻ, còn tương lai, đôi mắt hướng đến tự do kia không nên bị trói chặt lại ở nơi này.
...
Hôm sau Hứa Nguyên Khải ra sân bay sớm, anh cũng chẳng tạm biệt cô trước khi đi, lạnh lùng và dứt khoát như những ngày đầu tiên. Khi cô thức giấc hơi ấm bên cạnh cũng lạnh ngắt, hành động của anh khiến cô cảm thấy rằng những ngày qua anh đối xử tốt với mình chỉ là một vở kịch, một cuộc tập duyệt không hơn không kém. Như vậy cũng tốt, nhịp sống của hai người nên như vậy, không liên quan đến nhau, nhưng tại sao vậy, tại sao tim cô lại đau như thắt lại thế này.
Trương Cẩm Ngọc trở lại với trường học và công việc vốn có, còn anh tiếp tục công việc bận rộn. Trong quãng thời gian anh đi, một cuộc điện thoại cũng không thấy, tin nhắn thì bặt vô âm tín. Những gì cô biết về anh đều là Nguyệt Cầm kể lại, dạo này anh bận rộn, nhiều hôm còn chẳng ăn uống để bụng đói đi ngủ, Nguyệt Cầm khuyên thế nào cũng không nghe, bất quá lại gọi về kêu cô khuyên anh nhưng cô khuyên thế nào đây, em gái anh còn chẳng nói được huống chi một người ngoài như cô.
Thế mà bằng một cách thần kì nào đó cô vẫn gọi cho anh, thần kì hơn nữa là anh chịu bắt máy nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng lạnh lùng, nghe như dao găm vào trái tim cô vậy:
- Nói nhanh lên, tôi còn phải làm việc!
- Tôi...tôi, Nguyệt Cầm nói gần đây anh ăn không đủ bữa.
Nói ra câu ấy cô cảm giác khoảng cách của anh và cô như cách xa hàng ngàn dặm, xa lạ đến mức đau lòng.
- Ừ, hết chuyện rồi à, vậy tôi cúp máy đây!
- Anh nhớ ăn uống đầy đủ!
Tút...
Tắt máy rồi, nhanh thật, chóng vánh như thái độ của anh đối với cô vậy!
Thời gian qua nhanh như thoi đưa, ngày mà Hứa Nguyên Khải và Hứa Nguyệt Cầm trở về cũng tới. Cô nghỉ một buổi dạy thêm để chờ, đứng cả buổi ở trước hiên nhà đợi hai người họ rất lâu, mãi đến chín giờ tối thì nghe thấy tiếng còi xe. Trương Cẩm Ngọc nở nụ cười tươi chạy ra nhưng người bước xuống xe chỉ có Hứa Nguyệt Cầm, đợi thế nào cũng không thấy anh trai cô nàng bước ra.
Hơn cả tháng trời nếu nói cô không nhớ anh thì đó chính là lời nói dối trắng trợn. Nếu nói không ngoa thì chính là cô nhớ anh đến phát điên nên bây giờ không thấy bóng dáng người đó xuống xe khó tránh có chút hụt hẫng.
- Chị Cẩm Ngọc, em mua quà cho chị nè, chúng ta vào nhà thôi!
Cô mỉm cười theo Nguyệt Cầm vào trong, đầu ngoái lại đằng sau nhìn thêm lần nữa nhưng kết quả là một cái thở dài buồn bã.