Trương Cẩm Ngọc như không tin vào tai mình, khuôn mặt cô lập tức đen lại. Cứ nghĩ chỉ cần giấu cho qua chuyện không ngờ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, cứ tiếp tục như vậy e rằng không ổn.
- Chẳng phải công việc trên công ty rất bận sao? Chắc anh không có thời gian về nhà đâu đúng không?
Cả bữa cơm đến tận lúc này cô mới mở lời ra hỏi anh một câu với mục đích nhằm anh sẽ vì vậy mà suy nghĩ lại những điều mà anh vừa nói.
- Cô định ly gián anh em chúng tôi đấy à! Phiền phức.
Từng câu từng chữ mà người đàn ông kia nói ra làm cô mất hết mặt mũi. Hoá ra trước mặt em gái, anh ta cũng chẳng để cho cô một chút thể diện nào cả, vậy cũng tốt không cần đóng kịch trước mặt Nguyệt Cầm nữa.
Từ nãy tới giờ cô làm bộ làm tịch ăn uống cho xong chuyện, bây giờ Hứa Nguyên Khải châm ngòi trước nên thuận nước đẩy thuyền buông đũa luôn. Trương Cẩm Ngọc bỏ lại ánh mắt ngơ ngác của Nguyệt Cầm mà đi lên trên nhà.
- Sao anh lại nói chị ấy như vậy? Chị ấy hỏi han anh vài câu thôi mà anh gắt lên, anh quá đáng thật đấy!
- Em không cần nói đỡ cho cô ta, mới gặp thì làm sao biết rõ được bộ mặt xảo quyệt bên trong như thế nào chứ.
Nhìn vẻ mặt tức giận của anh trai, Hứa Nguyệt Cầm cũng gác đũa lên bát thở dài, dù sao cô cũng không nuốt nổi nữa. Có khi nào chị Cẩm Ngọc là người mà bố mẹ ép anh lấy thay vì ả Diệu Hy kia không? Thế nên anh mới đối xử như vậy? Mặc kệ thế nào cô lại có linh cảm hai người này khá hợp nhau, ít nhất là hơn cô nàng diễn viên nào đó.
- Hôm nay lúc em tới, là em đã gợi ý chị ấy chuẩn bị bữa tối. Tất cả đều là chị ấy nấu đó, em không tài giỏi như anh nghĩ đâu! Em không biết trước đây anh như thế nào nhưng bây giờ anh có vợ rồi thì anh nên đối tốt với chị ấy một chút, em có cảm giác chị ấy không xấu xa như anh nghĩ.
Một câu chị ấy hai câu cũng chị ấy, người nhà của anh sao ai cũng bênh vực cho cô ta vậy chứ. Hứa Nguyên Khải bực dọc bỏ lại một câu rồi tiện tay lấy chiếc áo vắt trên ghế đi lên phòng:
- Em không hiểu được đâu!
Hứa Nguyệt Cầm nhìn theo bóng lưng, môi mím lại đầy bất lực. Đang yên đang lành ấy thế nhưng hai người này có thể vì một câu nói đơn giản mà cãi nhau tới nỗi tức giận bỏ đi, xem ra đúng là khắc tinh. Cô gói gọn lại thức ăn thừa cho vào tủ lạnh rồi nhanh dọn dẹp sau đó lên trên lầu.
Đã lâu rồi Hứa Nguyệt Cầm mới trở lại căn phòng cũ này, mặc dù bây giờ nó có phần khác xưa một chút nhưng cô vẫn cảm thấy an tâm bội phần. Có lẽ trong thời gian tới đây cô cũng cần phải tìm một công việc nào đó để làm vì cô cho rằng thời gian ở lại nơi này chắc hẳn sẽ không ngắn.
...
Tại phòng tắm
Từng dòng nước ấm liên tục chảy xối xả vào khuôn mặt nhỏ bé của Trương Cẩm Ngọc. Những lúc tâm trạng rối bời cô chỉ muốn hoà mình trong làn nước thật lâu để bản thân có thể bình tĩnh lại.
Khi cô trở ra thì đã thấy anh đang tựa lưng ngoài ban công, mặt lạnh như tiền, điếu thuốc trong tay đã tàn hơn phân nửa. Cô không đoán được tâm tư anh đang nghĩ gì, cô chỉ biết rằng chung bầu không khí với người đàn ông này thật sự khiến cô khó chịu.
Vì hiện tại Trương Cẩm Ngọc đã nhận công việc gia sư nên cô cần phải soạn giáo án, thời gian nghỉ ngơi cũng vì đó mà rút ngắn đi vài tiếng. Một lúc sau Hứa Nguyên Khải trở vào trong, anh thấy cô chăm chú ghi ghi chép chép thứ gì đó nhưng cũng chẳng thèm để tâm mà trèo lên giường trùm chăn đi ngủ luôn. Bầu không khí chỉ còn âm thanh của tiếng giở sách loạt soạt trong đêm, thi thoảng là tiếng húng hắng ho do gió lùa vào cổ cô gái nhỏ.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ khoảng không yên ắng nãy giờ, Trương Cẩm Ngọc nhìn thấy tên người gọi liền lập tức nghe máy còn cẩn trọng chạy ra ban công mới yên tâm áp lên tai:
- Muộn như vậy rồi sao mẹ còn gọi! Có phải lại đến kì nộp học phí rồi không?
Đầu dây bên kia im lặng không đáp như thêm phần khẳng định cô đã đoán đúng.
- Con cũng mới nhận lương nhưng mà trả nợ cho người ta mất phân nửa rồi, hay mẹ xin cô giáo thêm mấy bữa nữa...được không?
Tiếng thở dài đầy nặng trĩu vang lên làm tâm trạng bội phần nặng nề.
- Mẹ xin rồi, bí quá mẹ mới gọi cho con, cô giáo nói nếu tiếp tục không nộp đúng hạn nữa thì sẽ cho em con nghỉ học. Đời mẹ đã khổ rồi, mẹ thật sự không muốn chị em các con phải lỡ dở...
Bao nhiêu uất ức trong lòng vì câu nói này theo nước mắt tuôn ra. Tất cả là do cô vô dụng, là cô không có khả năng cho các em và mẹ được một cuộc sống tốt đẹp. Từng dòng nước mắt mặn chát chảy vào khoé miệng làm cô tủi thân, cuộc đời này thật khó khăn quá, dồn ép ước mơ, hoài bão, khát vọng của con người đến tận cùng vực thẳm chỉ bởi chữ nghèo. Trương Cẩm Ngọc cố nuốt nước bọt, chỉnh cho giọng nói bình thường nhất trấn an mẹ mình:
- Vậy một hai ngày nữa con sẽ chuyển tiền về cho mẹ, mẹ đừng lo, nhất định sẽ có cách. Bây giờ mẹ đi ngủ đi, thức muộn như thế này ảnh hưởng đến sức khỏe nhiều lắm, vậy nha! Con chào mẹ.
Rồi cô tắt máy, màn đêm che đi giọt nước mắt đang liên tục chảy dài trên má nhưng lại chẳng thể bao phủ được nỗi đau trong lòng cô. Dù Hứa Nguyên Khải có nhục mạ cô như thế nào cô cũng cam chịu, thế giới ngoài kia có đẩy ngã bao nhiêu cái cô cũng gắng gồng, ấy thế mà chỉ cần nghe thấy thanh âm u buồn của mẹ lòng cô đau lại như chết đi.
Trương Cẩm Ngọc chạy vào nhà tắm khoá chặt cửa bưng mặt khóc nức nở một lúc lâu. Khi đã thông suốt, cô rửa mặt rồi bước ra ngoài như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hứa Nguyên Khải vẫn ngủ, cô lại tiếp tục soạn giáo án. Cơn gió buốt thổi qua làm cơ thể cô run lên bần bật, chỉ là nó cũng chẳng lạnh bằng lòng cô lúc này.
- Tắt đèn đi cho người khác ngủ!
Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vọng sau lưng mang theo một chút tức giận nói với cô.
- Vậy tôi tắt đèn này đi, soi bằng điện thoại của tôi cho đỡ quáng anh, được không?
Cô đưa ánh mắt nài nỉ nhìn anh, nếu không thể hoàn thành hết công việc cô thật sự không thể đi ngủ được.
Hứa Nguyên Khải bực dọc xuống giường tiến lại gần phía cô. Anh nhìn vào quyển giáo án rồi nhếch môi:
- Ngồi lui ra kia!
- Làm gì?
- Nhanh lên!
Mặc dù ngữ điệu khiến người ta phải khó chịu nhưng cô vẫn làm theo. Hứa Nguyên Khải ngồi xuống bên cạnh cô cầm lấy quyển giáo án rồi ghi chép. Cô chợt hiểu ra hình như anh đang giúp mình.
- Cô nhìn xem ghi như thế này được chưa?
Mặc dù số lượng chữ của anh không nhiều nhưng nhìn vào vô cũng dễ hiểu, rút ngắn được rất nhiều thời gian. Trương Cẩm Ngọc giơ ngón tay cái ra trước mặt anh rồi mỉm cười:
- Very good, chỉ có điều chữ hơi xấu một chút!
- Chẳng phải công việc trên công ty rất bận sao? Chắc anh không có thời gian về nhà đâu đúng không?
Cả bữa cơm đến tận lúc này cô mới mở lời ra hỏi anh một câu với mục đích nhằm anh sẽ vì vậy mà suy nghĩ lại những điều mà anh vừa nói.
- Cô định ly gián anh em chúng tôi đấy à! Phiền phức.
Từng câu từng chữ mà người đàn ông kia nói ra làm cô mất hết mặt mũi. Hoá ra trước mặt em gái, anh ta cũng chẳng để cho cô một chút thể diện nào cả, vậy cũng tốt không cần đóng kịch trước mặt Nguyệt Cầm nữa.
Từ nãy tới giờ cô làm bộ làm tịch ăn uống cho xong chuyện, bây giờ Hứa Nguyên Khải châm ngòi trước nên thuận nước đẩy thuyền buông đũa luôn. Trương Cẩm Ngọc bỏ lại ánh mắt ngơ ngác của Nguyệt Cầm mà đi lên trên nhà.
- Sao anh lại nói chị ấy như vậy? Chị ấy hỏi han anh vài câu thôi mà anh gắt lên, anh quá đáng thật đấy!
- Em không cần nói đỡ cho cô ta, mới gặp thì làm sao biết rõ được bộ mặt xảo quyệt bên trong như thế nào chứ.
Nhìn vẻ mặt tức giận của anh trai, Hứa Nguyệt Cầm cũng gác đũa lên bát thở dài, dù sao cô cũng không nuốt nổi nữa. Có khi nào chị Cẩm Ngọc là người mà bố mẹ ép anh lấy thay vì ả Diệu Hy kia không? Thế nên anh mới đối xử như vậy? Mặc kệ thế nào cô lại có linh cảm hai người này khá hợp nhau, ít nhất là hơn cô nàng diễn viên nào đó.
- Hôm nay lúc em tới, là em đã gợi ý chị ấy chuẩn bị bữa tối. Tất cả đều là chị ấy nấu đó, em không tài giỏi như anh nghĩ đâu! Em không biết trước đây anh như thế nào nhưng bây giờ anh có vợ rồi thì anh nên đối tốt với chị ấy một chút, em có cảm giác chị ấy không xấu xa như anh nghĩ.
Một câu chị ấy hai câu cũng chị ấy, người nhà của anh sao ai cũng bênh vực cho cô ta vậy chứ. Hứa Nguyên Khải bực dọc bỏ lại một câu rồi tiện tay lấy chiếc áo vắt trên ghế đi lên phòng:
- Em không hiểu được đâu!
Hứa Nguyệt Cầm nhìn theo bóng lưng, môi mím lại đầy bất lực. Đang yên đang lành ấy thế nhưng hai người này có thể vì một câu nói đơn giản mà cãi nhau tới nỗi tức giận bỏ đi, xem ra đúng là khắc tinh. Cô gói gọn lại thức ăn thừa cho vào tủ lạnh rồi nhanh dọn dẹp sau đó lên trên lầu.
Đã lâu rồi Hứa Nguyệt Cầm mới trở lại căn phòng cũ này, mặc dù bây giờ nó có phần khác xưa một chút nhưng cô vẫn cảm thấy an tâm bội phần. Có lẽ trong thời gian tới đây cô cũng cần phải tìm một công việc nào đó để làm vì cô cho rằng thời gian ở lại nơi này chắc hẳn sẽ không ngắn.
...
Tại phòng tắm
Từng dòng nước ấm liên tục chảy xối xả vào khuôn mặt nhỏ bé của Trương Cẩm Ngọc. Những lúc tâm trạng rối bời cô chỉ muốn hoà mình trong làn nước thật lâu để bản thân có thể bình tĩnh lại.
Khi cô trở ra thì đã thấy anh đang tựa lưng ngoài ban công, mặt lạnh như tiền, điếu thuốc trong tay đã tàn hơn phân nửa. Cô không đoán được tâm tư anh đang nghĩ gì, cô chỉ biết rằng chung bầu không khí với người đàn ông này thật sự khiến cô khó chịu.
Vì hiện tại Trương Cẩm Ngọc đã nhận công việc gia sư nên cô cần phải soạn giáo án, thời gian nghỉ ngơi cũng vì đó mà rút ngắn đi vài tiếng. Một lúc sau Hứa Nguyên Khải trở vào trong, anh thấy cô chăm chú ghi ghi chép chép thứ gì đó nhưng cũng chẳng thèm để tâm mà trèo lên giường trùm chăn đi ngủ luôn. Bầu không khí chỉ còn âm thanh của tiếng giở sách loạt soạt trong đêm, thi thoảng là tiếng húng hắng ho do gió lùa vào cổ cô gái nhỏ.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ khoảng không yên ắng nãy giờ, Trương Cẩm Ngọc nhìn thấy tên người gọi liền lập tức nghe máy còn cẩn trọng chạy ra ban công mới yên tâm áp lên tai:
- Muộn như vậy rồi sao mẹ còn gọi! Có phải lại đến kì nộp học phí rồi không?
Đầu dây bên kia im lặng không đáp như thêm phần khẳng định cô đã đoán đúng.
- Con cũng mới nhận lương nhưng mà trả nợ cho người ta mất phân nửa rồi, hay mẹ xin cô giáo thêm mấy bữa nữa...được không?
Tiếng thở dài đầy nặng trĩu vang lên làm tâm trạng bội phần nặng nề.
- Mẹ xin rồi, bí quá mẹ mới gọi cho con, cô giáo nói nếu tiếp tục không nộp đúng hạn nữa thì sẽ cho em con nghỉ học. Đời mẹ đã khổ rồi, mẹ thật sự không muốn chị em các con phải lỡ dở...
Bao nhiêu uất ức trong lòng vì câu nói này theo nước mắt tuôn ra. Tất cả là do cô vô dụng, là cô không có khả năng cho các em và mẹ được một cuộc sống tốt đẹp. Từng dòng nước mắt mặn chát chảy vào khoé miệng làm cô tủi thân, cuộc đời này thật khó khăn quá, dồn ép ước mơ, hoài bão, khát vọng của con người đến tận cùng vực thẳm chỉ bởi chữ nghèo. Trương Cẩm Ngọc cố nuốt nước bọt, chỉnh cho giọng nói bình thường nhất trấn an mẹ mình:
- Vậy một hai ngày nữa con sẽ chuyển tiền về cho mẹ, mẹ đừng lo, nhất định sẽ có cách. Bây giờ mẹ đi ngủ đi, thức muộn như thế này ảnh hưởng đến sức khỏe nhiều lắm, vậy nha! Con chào mẹ.
Rồi cô tắt máy, màn đêm che đi giọt nước mắt đang liên tục chảy dài trên má nhưng lại chẳng thể bao phủ được nỗi đau trong lòng cô. Dù Hứa Nguyên Khải có nhục mạ cô như thế nào cô cũng cam chịu, thế giới ngoài kia có đẩy ngã bao nhiêu cái cô cũng gắng gồng, ấy thế mà chỉ cần nghe thấy thanh âm u buồn của mẹ lòng cô đau lại như chết đi.
Trương Cẩm Ngọc chạy vào nhà tắm khoá chặt cửa bưng mặt khóc nức nở một lúc lâu. Khi đã thông suốt, cô rửa mặt rồi bước ra ngoài như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hứa Nguyên Khải vẫn ngủ, cô lại tiếp tục soạn giáo án. Cơn gió buốt thổi qua làm cơ thể cô run lên bần bật, chỉ là nó cũng chẳng lạnh bằng lòng cô lúc này.
- Tắt đèn đi cho người khác ngủ!
Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vọng sau lưng mang theo một chút tức giận nói với cô.
- Vậy tôi tắt đèn này đi, soi bằng điện thoại của tôi cho đỡ quáng anh, được không?
Cô đưa ánh mắt nài nỉ nhìn anh, nếu không thể hoàn thành hết công việc cô thật sự không thể đi ngủ được.
Hứa Nguyên Khải bực dọc xuống giường tiến lại gần phía cô. Anh nhìn vào quyển giáo án rồi nhếch môi:
- Ngồi lui ra kia!
- Làm gì?
- Nhanh lên!
Mặc dù ngữ điệu khiến người ta phải khó chịu nhưng cô vẫn làm theo. Hứa Nguyên Khải ngồi xuống bên cạnh cô cầm lấy quyển giáo án rồi ghi chép. Cô chợt hiểu ra hình như anh đang giúp mình.
- Cô nhìn xem ghi như thế này được chưa?
Mặc dù số lượng chữ của anh không nhiều nhưng nhìn vào vô cũng dễ hiểu, rút ngắn được rất nhiều thời gian. Trương Cẩm Ngọc giơ ngón tay cái ra trước mặt anh rồi mỉm cười:
- Very good, chỉ có điều chữ hơi xấu một chút!