Hứa Nguyên Khải nhìn biểu cảm của cô mà phì cười, đôi môi anh đào kia khẽ mấp máy định khước từ nhưng rất nhanh sau đó đã bị một giọng nói trầm thấp chặn lại.
- Em đâu được phép từ chối, anh chỉ đòi lại một chút những gì đã mất thôi.
- Nhưng...
Lời nói chưa kịp thoát ra ngoài đã bị cái ôm của anh vùi vào trong khuôn ngực rắn chắc. Đây là anh đang lấy lại hay anh đang mất thêm vậy chứ!
Tiếng thở đều đều chìm trong màn đêm, Trương Cẩm Ngọc không đôi co nữa, dù sao cô cũng không nói lại được anh chi bằng làm theo ý anh.
...
Sáng hôm sau cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh đi làm. Thời gian vẫn còn làm tại quán phở, cô cũng học được ít nhiều cách chế biến. Tuy rằng Trần Trọng Công khó tính nhưng cô phải công nhận bát phở của anh ta làm ra rất đậm vị. Chỉ là con người đó cô chẳng muốn để tâm nữa, coi như xoá đi phần nào kí ức không mấy vui vẻ.
Hương thơm ngập tràn trong gian bếp, Trương Cẩm Ngọc điều chỉnh nhỏ lửa để nồi nước dùng sôi liu riu rồi lên phòng gọi anh.
Cánh cửa bật mở, Hứa Nguyên Khải xoay người nhìn cô mỉm cười, tay đang xắn dở chiếc áo sơ mi trắng. Cô tiến lại gần anh lí nhí:
- Nếu anh chuẩn bị xong rồi thì nhớ xuống ăn sáng nha!
Mới vừa quay người ra cửa cô đã bị anh kéo ngược lại. Khuôn mặt anh sáp lại gần cô, giọng điệu như một đứa trẻ mang vóc dáng trưởng thành nói nhỏ:
- Em thắt caravat cho anh được không?
Trước ánh mắt đầy nhu tình kia, cô vội né tránh:
- T...tôi không biết thắt.
Hứa Nguyên Khải đẩy chiếc caravat cô từng tặng anh vào trong tay cô ôn tồn nói:
- Nói dối là xấu lắm đấy!
Hôm nay Hứa Nguyên Khải như bị chập mạch, toàn nói mấy câu làm cô sởn gai ốc nhưng mà...
Trong lòng cô lại khẽ loạn nhịp, khẽ kiễng chân lên, bàn tay nhỏ vòng qua cổ của anh. Hơi thở của cả hai gần trong gang tấc làm cô đỏ mặt. Ấy thế cô lại không hề có ý ghét bỏ gì anh thậm chí còn cảm thấy vui vui. Thắt xong caravat, Trương Cẩm Ngọc thẹn thùng quay mặt đi. Cô cảm thấy cô và anh giống như một cặp đôi đang yêu nhau vậy, những thứ xúc cảm nguyên thủy nhất đều vô cùng tự nhiên mà bùng phát.
Hứa Nguyên Khải nắm lấy bàn tay cô rồi xuống nhà. Nồi nước dùng nghi ngút toả hương, anh nhìn gian bếp mà tâm trạng vô cùng phấn khích. Cảm giác như cuộc sống này thực sự trọn vẹn, và trọn vẹn nhất là khi có cô ở bên cạnh vậy.
Khi cả hai đã hoàn toàn yên vị trên bàn, tim cô vẫn còn đập rất mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Hứa Nguyên Khải gắp thịt bò ở bát mình sang cho cô rồi mới bắt đầu ăn. Miếng đầu tiên cho vào miệng, dư vị quen thuộc bấy lâu nay anh khao khát lần nữa xuất hiện. Bởi nó không chỉ ngon mà những món cô nấu đều gợi ra cho anh về những hồi ức tươi đẹp của quá khứ đã từng bị anh lãng quên.
Khi cô vẫn còn chưa ăn xong miếng thứ hai bát của anh đã sạch bóng. Những tưởng anh ăn vội vã để đi làm hoá ra anh cầm tô ra bếp làm thêm một bát nữa, sức ăn người đàn ông này cũng lớn thật.
Phở trong tô của anh vơi đi phân nửa liền ngẩng đầu nhìn cô hỏi:
-Sao em ăn ít thế, ăn nhiều lên mới có sức chứ!
- Sao anh ăn nhiều vậy? Để dạ dày anh còn kịp co bóp nữa.
Cô vốn dĩ muốn chọc tức anh nhưng nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt ấy lại lần nữa hiện lên, thậm chí trong đó còn có phần nuông chiều.
- Vì là của em!
-...
Ặc, sao cô lại là kẻ phải cúi đầu rồi! Nghe ngượng chết đi được.
Khi anh rời nhà tới công ty còn không quên trao cho cô một nụ hôn giữa trán, anh làm vậy để người ngoài nhìn vào anh là người đàn ông biết quan tâm vợ sao? Nhưng tường rào của nhà Hứa Nguyên Khải cao như thế hàng xóm nào dòm ngó cho nổi. Cô thắc mắc nhưng vẫn chẳng thể hiểu được hành vi bất thường này chỉ đành tặc lưỡi cho qua.
Hôm nay được nghỉ nên cô dành thời gian cho vẽ tranh. Bút chì ma sát trên mặt giấy hơn tiếng đồng hồ cuối cùng lại hiện lên khuôn mặt của Hứa Nguyên Khải. Lúc này đầu óc cô rối bời, cô cảm thấy hình như mình điên mất rồi, cứ tiếp tục thế này cô sợ mình sẽ càng chìm sâu, tựa như cát lún, đến khi ngập đầu sẽ chẳng thể thoát ra nổi.
...
Khoảng hơn chín giờ sáng, Trương Cẩm Ngọc xuống lầu. Đúng lúc đó cô thấy Nguyệt Cầm mở cửa bước vào, đôi mắt có vẻ còn ngấn nước nhìn rất thương tâm. Cô chưa từng thấy cô ấy như vậy bao giờ nên vội chạy xuống hỏi han.
Chỉ là... Chưa kịp hỏi thì Nguyệt Cầm đã ôm chặt lấy cô khóc nấc.
- Họ lừa em... Anh ấy còn sống... Họ lừa em huhu.
Dù không hiểu trong câu nói ấy muốn nhắc đến ai nhưng cô biết cô gái này đã chịu đả kích lớn. Bởi theo như những gì cô biết thì Nguyệt Cầm là một người cá tính, không dễ gì bị gánh gục, đặc biệt là cái tính cố chấp cực kì giống Hứa Nguyên Khải. Vậy nên trong những lúc thế này, khóc thoải mái là cách tốt nhất.
Nước mắt thẫm đẫm cả mảng vai của cô, ngoài những lời dỗ dành và cái vỗ vai an ủi ra thực sự cô chẳng thể làm được gì khác.
- Không sao, không sao cả... Em cứ khóc thoải mái đi, có chị ở đây, chị ủng hộ cho em.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu Nguyệt Cầm mới có thể ổn định lại được tinh thần. Cô ấy nhìn cô mà nước mắt cứ chực trào. Cô đưa Nguyệt Cầm lên phòng, trấn an cô ấy, mãi một lúc sau thì Nguyệt Cầm mới thiếp đi. Trong cơn mê vẫn luôn gọi tên một người đàn ông...
Cơn gió khẽ thoảng qua an ủi phần nào nỗi buồn không thể hình dung, Trương Cẩm Ngọc cụp mắt rồi xuống nhà. Buổi trưa nay Hứa Nguyên Khải có về nhà, nguyên liệu đã được thím Loan chuẩn bị sẵn nên cô cũng chỉ việc nấu.
Sau khi xong xuôi, cô mang khay thức ăn cho Nguyệt Cầm.
Mở cửa bước vào, Hứa Nguyệt Cầm ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô tiến lại gần khuyên nhủ:
- Dù thế nào em cũng nên ăn một chút gì đó chứ, đừng hành hạ bản thân như vậy.
Bờ môi tái nhợt kia khẽ mấp máy, đôi mắt vô hồn bi thương quay sang nhìn cô hỏi:
- Chị nói xem, họ lừa dối con gái mình nhiều năm như vậy liệu trong lòng họ có cảm thấy vui không?
Họ trong lời nói này là đang nói tới bố mẹ chồng của cô sao? Bố mẹ lừa dối Nguyệt Cầm chuyện gì chứ, cô thật sự cảm thấy rối bời quá.
- Chị không rõ em và bố mẹ đã xảy ra chuyện gì nhưng chị biết con cái đau khổ bố mẹ còn thương tâm gấp bội. Làm bậc cha mẹ, ai mà chẳng mong con cái hạnh phúc trọn vẹn chứ!
Nụ cười bi ai rơi trên khuôn trăng xinh đẹp, dường như cô cảm nhận được sự cô độc thống khổ đang dày xéo tâm can Nguyệt Cầm.
- Vậy sao? Haha... Vậy chắc em là trường hợp đặc biệt rồi!
- Không phải đâu mà, em đừng nghĩ như vậy, bố mẹ thật sự là người tốt. Em biết không, họ chưa từng khinh thường chị quê mùa thô thiển, họ rất quan tâm đến chị, coi chị như con gái ruột vậy huống chi em là do mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra. Chị tin bố mẹ có nỗi khổ tâm.
Nước mắt Nguyệt Cầm rơi ngày càng nhiều, cô ấy nghe những lời cô nói như những lời trào phúng, nghe thế nào cũng chẳng đáng tin.
- Em không muốn nghe về hai con người đó nữa, em không muốn nghe nữa... Tất cả chỉ là dối trá mà thôi.
- Em đâu được phép từ chối, anh chỉ đòi lại một chút những gì đã mất thôi.
- Nhưng...
Lời nói chưa kịp thoát ra ngoài đã bị cái ôm của anh vùi vào trong khuôn ngực rắn chắc. Đây là anh đang lấy lại hay anh đang mất thêm vậy chứ!
Tiếng thở đều đều chìm trong màn đêm, Trương Cẩm Ngọc không đôi co nữa, dù sao cô cũng không nói lại được anh chi bằng làm theo ý anh.
...
Sáng hôm sau cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh đi làm. Thời gian vẫn còn làm tại quán phở, cô cũng học được ít nhiều cách chế biến. Tuy rằng Trần Trọng Công khó tính nhưng cô phải công nhận bát phở của anh ta làm ra rất đậm vị. Chỉ là con người đó cô chẳng muốn để tâm nữa, coi như xoá đi phần nào kí ức không mấy vui vẻ.
Hương thơm ngập tràn trong gian bếp, Trương Cẩm Ngọc điều chỉnh nhỏ lửa để nồi nước dùng sôi liu riu rồi lên phòng gọi anh.
Cánh cửa bật mở, Hứa Nguyên Khải xoay người nhìn cô mỉm cười, tay đang xắn dở chiếc áo sơ mi trắng. Cô tiến lại gần anh lí nhí:
- Nếu anh chuẩn bị xong rồi thì nhớ xuống ăn sáng nha!
Mới vừa quay người ra cửa cô đã bị anh kéo ngược lại. Khuôn mặt anh sáp lại gần cô, giọng điệu như một đứa trẻ mang vóc dáng trưởng thành nói nhỏ:
- Em thắt caravat cho anh được không?
Trước ánh mắt đầy nhu tình kia, cô vội né tránh:
- T...tôi không biết thắt.
Hứa Nguyên Khải đẩy chiếc caravat cô từng tặng anh vào trong tay cô ôn tồn nói:
- Nói dối là xấu lắm đấy!
Hôm nay Hứa Nguyên Khải như bị chập mạch, toàn nói mấy câu làm cô sởn gai ốc nhưng mà...
Trong lòng cô lại khẽ loạn nhịp, khẽ kiễng chân lên, bàn tay nhỏ vòng qua cổ của anh. Hơi thở của cả hai gần trong gang tấc làm cô đỏ mặt. Ấy thế cô lại không hề có ý ghét bỏ gì anh thậm chí còn cảm thấy vui vui. Thắt xong caravat, Trương Cẩm Ngọc thẹn thùng quay mặt đi. Cô cảm thấy cô và anh giống như một cặp đôi đang yêu nhau vậy, những thứ xúc cảm nguyên thủy nhất đều vô cùng tự nhiên mà bùng phát.
Hứa Nguyên Khải nắm lấy bàn tay cô rồi xuống nhà. Nồi nước dùng nghi ngút toả hương, anh nhìn gian bếp mà tâm trạng vô cùng phấn khích. Cảm giác như cuộc sống này thực sự trọn vẹn, và trọn vẹn nhất là khi có cô ở bên cạnh vậy.
Khi cả hai đã hoàn toàn yên vị trên bàn, tim cô vẫn còn đập rất mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Hứa Nguyên Khải gắp thịt bò ở bát mình sang cho cô rồi mới bắt đầu ăn. Miếng đầu tiên cho vào miệng, dư vị quen thuộc bấy lâu nay anh khao khát lần nữa xuất hiện. Bởi nó không chỉ ngon mà những món cô nấu đều gợi ra cho anh về những hồi ức tươi đẹp của quá khứ đã từng bị anh lãng quên.
Khi cô vẫn còn chưa ăn xong miếng thứ hai bát của anh đã sạch bóng. Những tưởng anh ăn vội vã để đi làm hoá ra anh cầm tô ra bếp làm thêm một bát nữa, sức ăn người đàn ông này cũng lớn thật.
Phở trong tô của anh vơi đi phân nửa liền ngẩng đầu nhìn cô hỏi:
-Sao em ăn ít thế, ăn nhiều lên mới có sức chứ!
- Sao anh ăn nhiều vậy? Để dạ dày anh còn kịp co bóp nữa.
Cô vốn dĩ muốn chọc tức anh nhưng nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt ấy lại lần nữa hiện lên, thậm chí trong đó còn có phần nuông chiều.
- Vì là của em!
-...
Ặc, sao cô lại là kẻ phải cúi đầu rồi! Nghe ngượng chết đi được.
Khi anh rời nhà tới công ty còn không quên trao cho cô một nụ hôn giữa trán, anh làm vậy để người ngoài nhìn vào anh là người đàn ông biết quan tâm vợ sao? Nhưng tường rào của nhà Hứa Nguyên Khải cao như thế hàng xóm nào dòm ngó cho nổi. Cô thắc mắc nhưng vẫn chẳng thể hiểu được hành vi bất thường này chỉ đành tặc lưỡi cho qua.
Hôm nay được nghỉ nên cô dành thời gian cho vẽ tranh. Bút chì ma sát trên mặt giấy hơn tiếng đồng hồ cuối cùng lại hiện lên khuôn mặt của Hứa Nguyên Khải. Lúc này đầu óc cô rối bời, cô cảm thấy hình như mình điên mất rồi, cứ tiếp tục thế này cô sợ mình sẽ càng chìm sâu, tựa như cát lún, đến khi ngập đầu sẽ chẳng thể thoát ra nổi.
...
Khoảng hơn chín giờ sáng, Trương Cẩm Ngọc xuống lầu. Đúng lúc đó cô thấy Nguyệt Cầm mở cửa bước vào, đôi mắt có vẻ còn ngấn nước nhìn rất thương tâm. Cô chưa từng thấy cô ấy như vậy bao giờ nên vội chạy xuống hỏi han.
Chỉ là... Chưa kịp hỏi thì Nguyệt Cầm đã ôm chặt lấy cô khóc nấc.
- Họ lừa em... Anh ấy còn sống... Họ lừa em huhu.
Dù không hiểu trong câu nói ấy muốn nhắc đến ai nhưng cô biết cô gái này đã chịu đả kích lớn. Bởi theo như những gì cô biết thì Nguyệt Cầm là một người cá tính, không dễ gì bị gánh gục, đặc biệt là cái tính cố chấp cực kì giống Hứa Nguyên Khải. Vậy nên trong những lúc thế này, khóc thoải mái là cách tốt nhất.
Nước mắt thẫm đẫm cả mảng vai của cô, ngoài những lời dỗ dành và cái vỗ vai an ủi ra thực sự cô chẳng thể làm được gì khác.
- Không sao, không sao cả... Em cứ khóc thoải mái đi, có chị ở đây, chị ủng hộ cho em.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu Nguyệt Cầm mới có thể ổn định lại được tinh thần. Cô ấy nhìn cô mà nước mắt cứ chực trào. Cô đưa Nguyệt Cầm lên phòng, trấn an cô ấy, mãi một lúc sau thì Nguyệt Cầm mới thiếp đi. Trong cơn mê vẫn luôn gọi tên một người đàn ông...
Cơn gió khẽ thoảng qua an ủi phần nào nỗi buồn không thể hình dung, Trương Cẩm Ngọc cụp mắt rồi xuống nhà. Buổi trưa nay Hứa Nguyên Khải có về nhà, nguyên liệu đã được thím Loan chuẩn bị sẵn nên cô cũng chỉ việc nấu.
Sau khi xong xuôi, cô mang khay thức ăn cho Nguyệt Cầm.
Mở cửa bước vào, Hứa Nguyệt Cầm ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô tiến lại gần khuyên nhủ:
- Dù thế nào em cũng nên ăn một chút gì đó chứ, đừng hành hạ bản thân như vậy.
Bờ môi tái nhợt kia khẽ mấp máy, đôi mắt vô hồn bi thương quay sang nhìn cô hỏi:
- Chị nói xem, họ lừa dối con gái mình nhiều năm như vậy liệu trong lòng họ có cảm thấy vui không?
Họ trong lời nói này là đang nói tới bố mẹ chồng của cô sao? Bố mẹ lừa dối Nguyệt Cầm chuyện gì chứ, cô thật sự cảm thấy rối bời quá.
- Chị không rõ em và bố mẹ đã xảy ra chuyện gì nhưng chị biết con cái đau khổ bố mẹ còn thương tâm gấp bội. Làm bậc cha mẹ, ai mà chẳng mong con cái hạnh phúc trọn vẹn chứ!
Nụ cười bi ai rơi trên khuôn trăng xinh đẹp, dường như cô cảm nhận được sự cô độc thống khổ đang dày xéo tâm can Nguyệt Cầm.
- Vậy sao? Haha... Vậy chắc em là trường hợp đặc biệt rồi!
- Không phải đâu mà, em đừng nghĩ như vậy, bố mẹ thật sự là người tốt. Em biết không, họ chưa từng khinh thường chị quê mùa thô thiển, họ rất quan tâm đến chị, coi chị như con gái ruột vậy huống chi em là do mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra. Chị tin bố mẹ có nỗi khổ tâm.
Nước mắt Nguyệt Cầm rơi ngày càng nhiều, cô ấy nghe những lời cô nói như những lời trào phúng, nghe thế nào cũng chẳng đáng tin.
- Em không muốn nghe về hai con người đó nữa, em không muốn nghe nữa... Tất cả chỉ là dối trá mà thôi.