:Hành động đó của anh nào đâu chỉ có một mình An Chí Khiên bất ngờ, cô còn bất ngờ hơn anh ta gấp bội. Trước đây có vài đôi lần anh có khẳng định chủ quyền nhưng lúc đó cô chỉ đoán Hứa Nguyên Khải đang vì danh tiếng của bản thân mà lấy le với người khác liệu lần này có phải anh cũng vậy hay không?
Mặc kệ hai người họ đang lườm nhau, Trương Cẩm Ngọc chán nản quay mặt đi ra chỗ khác. Ngược lại An Chí Khiên lại giống như muốn chủ đuổi rồi hay sao mà hỏi câu rõ gan:
- Em đã ăn uống gì chưa? Anh có làm mấy món canh hầm bồi bổ cho em!
Ngoài cách day day trán bất lực ra Trương Cẩm Ngọc thật chẳng biết làm gì hơn nhưng suy cho cùng cô vẫn lịch sự đáp lại.
- Cảm ơn anh đã quan tâm, sáng nay tôi đã ăn một chút rồi!
Hứa Nguyên Khải nhìn cảnh này không khác gì một màn tình tứ, anh hằn học đẩy gã trợ lí sang một bên.
- Cầm về, cầm về! Đồ của cậu vợ tôi ăn cho đau bụng à!
- Đều là những nguyên liệu tươi ngon do đích thân em vào bếp!
Câu nói ấy thốt ra không chỉ khiến cô, anh mà cả đứa em gái im lặng nãy giờ phải thốt lên:
- Chà, anh Khiên khéo tay quá, chẳng bù cho anh trai em!
Lửa giận bùng lên dữ dội, Hứa Nguyên Khải cầm theo hộp cơm đẩy vào tay chủ nhân của nó, đuổi hai kẻ không biết điều kia đi ra bên ngoài.
- Vợ tôi cần yên tĩnh, về hết đi, An Chí Khiên, tháng này lương cậu trừ đi một nửa nhé!
Hai con người vừa bị tống khứ ra ngoài kia đưa mắt nhìn nhau rồi cười, hai tay không hẹn mà đập một tiếng rõ kêu biểu thị họ đã thành công làm cho ông sếp khó tính kia biết ghen.
...
Khoảng hơn một tuần sau anh mới cho cô xuất viện. Căn bản cô cho rằng anh chỉ đang rảnh rỗi đóng kịch cho người khác xem nên cô vui lòng phối hợp nhưng lại không ngờ rằng về tới nhà rồi anh vẫn đối xử rất tốt với cô, tựa như hai người họ chưa từng có cãi vã hiểu lầm vậy.
Chỉ là...
Anh có thể đang không đóng kịch nhưng còn cô, cô đã gồng kể từ giây phút tỉnh lại trong căn phòng trắng toát đó, chỉ sợ sẽ không thể diễn thên được nữa.
Mỗi khi nghĩ tới vẻ mặt chứa đầy dục vọng trong đôi mắt của kẻ đê tiện kia cô lại kinh hoảng tột độ, bàn tay đầy vết chai sần của hắn chạm qua từng tấc da tấc thịt của cô, chỉ nghĩ đến thôi cô đã gai người. Có những giây phút Trương Cẩm Ngọc thấy bản thân thật bẩn thỉu, cô tủi hổ chẳng dám đối mặt với bất cứ ai, thậm chí còn chẳng dám đối mặt với bản thân mình.
Đêm xuống là lúc chiếc mặt nạ của cô phòng bị vô cùng yếu ớt. Trong căn phòng tắm sáng rực, Trương Cẩm Ngọc dùng nước kì cọ mạnh bạo những gì trên cơ thể mà tên khốn kia từng đụng qua, từ lúc trong bệnh viện cô đã có hành động như vậy bởi cô luôn cảm thấy bản thân không được sạch sẽ. Cô luôn lựa chọn những lúc Hứa Nguyên Khải không có mặt ở đó để làm như thế nên anh hoàn toàn không hề hay biết.
Hứa Nguyên Khải đã đi làm lại, dạo gần đây công việc rất nhiều nên anh trở về rất khuya. Hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ, khi anh trở về người anh cũng nồng nặc mùi rượu.
Cô cẩn thận đỡ anh về giường, toan đi lấy khăn lau mặt cho anh thì cánh tay bị anh kéo ngược trở lại.
Khoảng cách giờ đây gần trong gang tấc, hơi thở của cả hai như hoà vào làm một. Hơi men làm cô hơi khó chịu nên vội đẩy anh ra, chỉ không ngờ anh trở ngược cô nằm dưới thân mình khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn.
Lại tưởng nhầm cô là cô ấy sao? Nhưng anh biết không, đây không khác gì là một sự sỉ nhục đối với cô cả!
Anh thì cẩn thận di dời từ bờ môi xuống cổ, còn cô gắng hết sức vừa đẩy anh ra vừa la hét!
- Đừng mà, tôi xin anh, tôi xin anh, đừng đối xử với tôi như vậy! Tôi cầu xin anh mà!
Dường như tai anh đã ù đi mà bỏ qua lời van nài kia, bàn tay to lớn kéo mạnh chiếc áo mỏng manh trên người cô để lộ ra một mảng vai trần trắng như vầng trăng, và rồi anh in ấn trên bờ vai gầy ấy một dấu hôn.
Cả tuần qua anh chăm sóc cô, anh trân trọng cô như bảo vật, anh nói anh sẽ khiến kẻ khốn nạn kia phải trả giá đắt nhưng giờ đây anh cuồng bạo cô thì anh có khác gì hắn chứ!
- Buôn..ng ra! Làm ơn... Tôi xin anh!
Trương Cẩm Ngọc dùng hết sức bình sinh tác động lên người anh nhưng anh lại chẳng hề hấn gì. Bàn tay anh đưa lên cổ nới lỏng caravat, tiếp tới là cởi cả áo vest, cuối cùng chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng đã nhăn nhúm cùng chiếc caravat buông thõng ở cổ. Nhân cơ hội đó cô định trốn thoát nhưng lại bị anh níu lại áp vào thành giường. Chưa bao giờ cô thấy anh say mà có biểu hiện như thế này cả, có khi nào anh bị chuốc thuốc không? Nhưng ai lại có thể lớn gan lớn mật như thế chứ!
Nụ hôn bất chợt cắt đứt suy nghĩ còn dang dở trong đầu. Cô cắn chặt răng nhất quyết không cho anh tiến sâu vào, bàn tay to lớn của anh khẽ siết lấy eo nhỏ làm cô đau điếng. Nhân cớ đó, anh đưa lưỡi vào sâu hơn. Trương Cẩm Ngọc căn bản là người chưa từng trải qua những chuyện này nên cô không hề biết hành động vô ý này của cô khiến anh cực kì hưng phấn. Môi lưỡi giao nhau làm cô khó thở, cả người mềm nhũn yếu ớt, có đẩy anh ra thế nào cũng khó khăn. Mãi tới khi anh cởi bỏ chiếc áo ngoài mỏng manh ra khỏi người cô, cô mới có cơ hội thương lượng.
- Hứa Nguyên Khải, anh bình tĩnh lại, tôi không phải là cô ấy, tôi không phải là Diệu Hy, nếu ngày hôm nay anh thật sự làm như vậy với tôi là có lỗi với cô gái của lòng anh.
Bỏ ngoài tai lời nói kia, anh hôn xuống xương quai xanh. Trương Cẩm Ngọc sợ hãi, anh điên rồi sao?
Cô gắng với tay ra kệ rủ gần giường để lấy chiếc điện thoại gọi cho Nguyệt Cầm, khi gần chạm được thì Hứa Nguyên Khải kéo tay cô đặt lên trên đỉnh đầu. Điều đó vô tình quẹt ngang qua chiếc đèn ngủ làm nó vỡ tan tành.
Tiếng động lớn làm anh tỉnh táo được đôi chút, ngay lập tức liền rời khỏi người cô vào nhà tắm để xả nước lạnh. Trương Cẩm Ngọc mặc vội chiếc áo bị quăng dưới đất rồi chạy xuống dưới nhà. Trên đôi mắt kia đã nhoè đi tự lúc nào, vốn dĩ muốn chạy trốn khỏi đây nhưng cứ nghĩ anh bị dính thuốc cô lại đi tới gian bếp hoà cho anh một cốc nước chanh.
Khoảng mười lăm phút sau, cô mới lấy hết can đảm trở lên phòng. Cô biết anh có thể chưa hết tác dụng của thuốc chỉ là để anh một mình cô cũng chẳng thể yên tâm.
Cạch!
Cô đơ ra một lúc lâu khi thấy anh, cả người anh ướt nhẹp ngồi bệt dưới đất, tấm lưng rộng lớn tựa vào thành giường. Khuôn mặt sắc cạnh cúi gằm xuống nhìn sàn nhà, khi nghe thấy tiếng động thì khẽ ngẩng mặt lên.
Thấy anh nhìn mình, cô lùi lại mấy bước, cả người run rẩy vì sợ. Hứa Nguyên Khải đứng dậy tiến về phía cô, đôi mắt khẽ liếc sang cốc nước chanh đang trên tay cô gái nhỏ. Anh không nói gì cầm lấy uống một hơi sạch.
Vội để cốc nước sang một bên, anh kéo cô vào lòng ôm chặt. Ngay khoảnh khắc ấy, nước mắt cô đã ứa ra vì tủi hờn.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi em, anh là thằng tồi, anh đã làm em sợ, không sao cả, sau này sẽ không như thế nữa!
Mặc kệ hai người họ đang lườm nhau, Trương Cẩm Ngọc chán nản quay mặt đi ra chỗ khác. Ngược lại An Chí Khiên lại giống như muốn chủ đuổi rồi hay sao mà hỏi câu rõ gan:
- Em đã ăn uống gì chưa? Anh có làm mấy món canh hầm bồi bổ cho em!
Ngoài cách day day trán bất lực ra Trương Cẩm Ngọc thật chẳng biết làm gì hơn nhưng suy cho cùng cô vẫn lịch sự đáp lại.
- Cảm ơn anh đã quan tâm, sáng nay tôi đã ăn một chút rồi!
Hứa Nguyên Khải nhìn cảnh này không khác gì một màn tình tứ, anh hằn học đẩy gã trợ lí sang một bên.
- Cầm về, cầm về! Đồ của cậu vợ tôi ăn cho đau bụng à!
- Đều là những nguyên liệu tươi ngon do đích thân em vào bếp!
Câu nói ấy thốt ra không chỉ khiến cô, anh mà cả đứa em gái im lặng nãy giờ phải thốt lên:
- Chà, anh Khiên khéo tay quá, chẳng bù cho anh trai em!
Lửa giận bùng lên dữ dội, Hứa Nguyên Khải cầm theo hộp cơm đẩy vào tay chủ nhân của nó, đuổi hai kẻ không biết điều kia đi ra bên ngoài.
- Vợ tôi cần yên tĩnh, về hết đi, An Chí Khiên, tháng này lương cậu trừ đi một nửa nhé!
Hai con người vừa bị tống khứ ra ngoài kia đưa mắt nhìn nhau rồi cười, hai tay không hẹn mà đập một tiếng rõ kêu biểu thị họ đã thành công làm cho ông sếp khó tính kia biết ghen.
...
Khoảng hơn một tuần sau anh mới cho cô xuất viện. Căn bản cô cho rằng anh chỉ đang rảnh rỗi đóng kịch cho người khác xem nên cô vui lòng phối hợp nhưng lại không ngờ rằng về tới nhà rồi anh vẫn đối xử rất tốt với cô, tựa như hai người họ chưa từng có cãi vã hiểu lầm vậy.
Chỉ là...
Anh có thể đang không đóng kịch nhưng còn cô, cô đã gồng kể từ giây phút tỉnh lại trong căn phòng trắng toát đó, chỉ sợ sẽ không thể diễn thên được nữa.
Mỗi khi nghĩ tới vẻ mặt chứa đầy dục vọng trong đôi mắt của kẻ đê tiện kia cô lại kinh hoảng tột độ, bàn tay đầy vết chai sần của hắn chạm qua từng tấc da tấc thịt của cô, chỉ nghĩ đến thôi cô đã gai người. Có những giây phút Trương Cẩm Ngọc thấy bản thân thật bẩn thỉu, cô tủi hổ chẳng dám đối mặt với bất cứ ai, thậm chí còn chẳng dám đối mặt với bản thân mình.
Đêm xuống là lúc chiếc mặt nạ của cô phòng bị vô cùng yếu ớt. Trong căn phòng tắm sáng rực, Trương Cẩm Ngọc dùng nước kì cọ mạnh bạo những gì trên cơ thể mà tên khốn kia từng đụng qua, từ lúc trong bệnh viện cô đã có hành động như vậy bởi cô luôn cảm thấy bản thân không được sạch sẽ. Cô luôn lựa chọn những lúc Hứa Nguyên Khải không có mặt ở đó để làm như thế nên anh hoàn toàn không hề hay biết.
Hứa Nguyên Khải đã đi làm lại, dạo gần đây công việc rất nhiều nên anh trở về rất khuya. Hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ, khi anh trở về người anh cũng nồng nặc mùi rượu.
Cô cẩn thận đỡ anh về giường, toan đi lấy khăn lau mặt cho anh thì cánh tay bị anh kéo ngược trở lại.
Khoảng cách giờ đây gần trong gang tấc, hơi thở của cả hai như hoà vào làm một. Hơi men làm cô hơi khó chịu nên vội đẩy anh ra, chỉ không ngờ anh trở ngược cô nằm dưới thân mình khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn.
Lại tưởng nhầm cô là cô ấy sao? Nhưng anh biết không, đây không khác gì là một sự sỉ nhục đối với cô cả!
Anh thì cẩn thận di dời từ bờ môi xuống cổ, còn cô gắng hết sức vừa đẩy anh ra vừa la hét!
- Đừng mà, tôi xin anh, tôi xin anh, đừng đối xử với tôi như vậy! Tôi cầu xin anh mà!
Dường như tai anh đã ù đi mà bỏ qua lời van nài kia, bàn tay to lớn kéo mạnh chiếc áo mỏng manh trên người cô để lộ ra một mảng vai trần trắng như vầng trăng, và rồi anh in ấn trên bờ vai gầy ấy một dấu hôn.
Cả tuần qua anh chăm sóc cô, anh trân trọng cô như bảo vật, anh nói anh sẽ khiến kẻ khốn nạn kia phải trả giá đắt nhưng giờ đây anh cuồng bạo cô thì anh có khác gì hắn chứ!
- Buôn..ng ra! Làm ơn... Tôi xin anh!
Trương Cẩm Ngọc dùng hết sức bình sinh tác động lên người anh nhưng anh lại chẳng hề hấn gì. Bàn tay anh đưa lên cổ nới lỏng caravat, tiếp tới là cởi cả áo vest, cuối cùng chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng đã nhăn nhúm cùng chiếc caravat buông thõng ở cổ. Nhân cơ hội đó cô định trốn thoát nhưng lại bị anh níu lại áp vào thành giường. Chưa bao giờ cô thấy anh say mà có biểu hiện như thế này cả, có khi nào anh bị chuốc thuốc không? Nhưng ai lại có thể lớn gan lớn mật như thế chứ!
Nụ hôn bất chợt cắt đứt suy nghĩ còn dang dở trong đầu. Cô cắn chặt răng nhất quyết không cho anh tiến sâu vào, bàn tay to lớn của anh khẽ siết lấy eo nhỏ làm cô đau điếng. Nhân cớ đó, anh đưa lưỡi vào sâu hơn. Trương Cẩm Ngọc căn bản là người chưa từng trải qua những chuyện này nên cô không hề biết hành động vô ý này của cô khiến anh cực kì hưng phấn. Môi lưỡi giao nhau làm cô khó thở, cả người mềm nhũn yếu ớt, có đẩy anh ra thế nào cũng khó khăn. Mãi tới khi anh cởi bỏ chiếc áo ngoài mỏng manh ra khỏi người cô, cô mới có cơ hội thương lượng.
- Hứa Nguyên Khải, anh bình tĩnh lại, tôi không phải là cô ấy, tôi không phải là Diệu Hy, nếu ngày hôm nay anh thật sự làm như vậy với tôi là có lỗi với cô gái của lòng anh.
Bỏ ngoài tai lời nói kia, anh hôn xuống xương quai xanh. Trương Cẩm Ngọc sợ hãi, anh điên rồi sao?
Cô gắng với tay ra kệ rủ gần giường để lấy chiếc điện thoại gọi cho Nguyệt Cầm, khi gần chạm được thì Hứa Nguyên Khải kéo tay cô đặt lên trên đỉnh đầu. Điều đó vô tình quẹt ngang qua chiếc đèn ngủ làm nó vỡ tan tành.
Tiếng động lớn làm anh tỉnh táo được đôi chút, ngay lập tức liền rời khỏi người cô vào nhà tắm để xả nước lạnh. Trương Cẩm Ngọc mặc vội chiếc áo bị quăng dưới đất rồi chạy xuống dưới nhà. Trên đôi mắt kia đã nhoè đi tự lúc nào, vốn dĩ muốn chạy trốn khỏi đây nhưng cứ nghĩ anh bị dính thuốc cô lại đi tới gian bếp hoà cho anh một cốc nước chanh.
Khoảng mười lăm phút sau, cô mới lấy hết can đảm trở lên phòng. Cô biết anh có thể chưa hết tác dụng của thuốc chỉ là để anh một mình cô cũng chẳng thể yên tâm.
Cạch!
Cô đơ ra một lúc lâu khi thấy anh, cả người anh ướt nhẹp ngồi bệt dưới đất, tấm lưng rộng lớn tựa vào thành giường. Khuôn mặt sắc cạnh cúi gằm xuống nhìn sàn nhà, khi nghe thấy tiếng động thì khẽ ngẩng mặt lên.
Thấy anh nhìn mình, cô lùi lại mấy bước, cả người run rẩy vì sợ. Hứa Nguyên Khải đứng dậy tiến về phía cô, đôi mắt khẽ liếc sang cốc nước chanh đang trên tay cô gái nhỏ. Anh không nói gì cầm lấy uống một hơi sạch.
Vội để cốc nước sang một bên, anh kéo cô vào lòng ôm chặt. Ngay khoảnh khắc ấy, nước mắt cô đã ứa ra vì tủi hờn.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi em, anh là thằng tồi, anh đã làm em sợ, không sao cả, sau này sẽ không như thế nữa!