• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tùng Quân chợt giật mình, câu hỏi kia giống như nhát dao chí mạng đẩy anh vào ngõ cụt.

- Em… Em hỏi gì vậy? Tất nhiên anh sẽ cưới em rồi, chỉ là hiện tại anh vẫn đang bận lo cho tương lai của chúng ta, anh muốn chúng ta sẽ có một đám cưới trọn vẹn nhất.

Người ta thường nói con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt. Cô cũng là con gái tất nhiên lời nói kia chính là một tấm khiên kiên cố giúp lòng tin của cô đối với anh càng trở nên vững chắc. Đôi mắt lo lắng bất an ban nãy giờ đây trở nên sáng rực. Vậy là sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô và anh cũng có một cái kết đẹp.

Những ngày sau đó, Hứa Nguyệt Cầm bị anh trai phát hiện lén đi gặp Dương Tùng Quân nên lập tức cấm cản cô. Dẫu vậy cô cũng không lấy làm tức giận vì dù sao anh cũng đã trao cho cô một lời hứa, đó cũng chính là lí do khiến cô yên tâm bội phần.



Thời gian này bận bịu, Trương Cẩm Ngọc suýt quên mất tối nay là sinh nhật Hạo Nam. Nếu không phải cậu bạn dấu yêu gọi điện mời thì chắc cô sẽ chẳng nhớ nổi.

Cậu bạn này của cô trước giờ cũng không thiếu gì vật chất xa hoa vậy nên chi bằng cô tự tay nướng một chiếc bánh làm quà cho cậu ấy vậy.

Hôm nay mọi người đều đi hết, chỉ còn mỗi mình cô và thím Loan ở nhà. Nhưng thím Loan cũng dọn dẹp bên ngoài vườn nên chỉ còn mình cô ở gian bếp.

Tiếng chuông điện thoại chợt reo, là Hạo Nam gọi.

- Alo?

Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói cợt nhả quen thuộc:

- Tối nay ở Night club nhé!

- Không đi đâu, đem quà tới thôi!

Dù sao chiều tối cô cũng phải đi học taekwondo, huống chi ông thầy đó khó tính, nghỉ thế quái nào được!

Nghe câu trả lời như vậy Hạo Nam lập tức kì kèo:

- Này, năm nào cậu cũng gửi tôi một tấm thiệp rồi về, năm nay phải khác đi chứ! Hai vợ chồng cậu thật giống nhau, kẻ nào kẻ đó đều gạt tôi qua một bên.

Suýt chút nữa cô quên mất Hứa Nguyên Khải cũng là bạn của Hạo Nam.

- Tối nay tôi bận đi học rồi, không xin nghỉ được!

- À, cậu bảo chồng cậu xin nghỉ cho, tên oắt đó cái gì chẳng làm được!

Trương Cẩm Ngọc mím môi, nhờ anh sao?

Nhưng bạn bè Hạo Nam khá nhiều, hơn nữa cô không thích tới những nơi như vậy. Quán bar cũng nhắc cho cô một quá khứ không mấy vui vẻ!

- Ok, tối tôi gửi quà cho cậu, tôi còn phải đi học!

- Nè, cậu không dám nhờ Hứa Nguyên Khải à, vậy để tôi…



Tút!

Tắt máy rồi, con nhóc này!

Ở một diễn biến khác…

- Tôi đã nói là không đi rồi còn gì, cậu phiền thật đấy!

- Cậu xin nghỉ một buổi học cho Cẩm Ngọc giùm tôi!

Hứa Nguyên Khải nghe thấy tên cô thì giật mình, điện thoại đang yên vị trên bàn lập tức được áp sát tai.

- Cô ấy đi à!

- Muốn đi nhưng ngại nhờ cậu xin thầy nên tôi mới phải nói hộ nè!

Hứa Nguyên Khải đắn đo một lúc sau đó liền đồng ý với yêu cầu của Hạo Nam. Nhưng nơi tổ chức hình như không ổn cho lắm.

- Nam, cậu đổi địa điểm thành nhà hàng đi!

Đầu dây bên kia vang vang lên giọng nói bức xúc:

- Sinh nhật cậu hay sinh nhật tôi vậy hả?

- Thẻ của tôi!

- Dạ tất cả nghe theo sự sắp xếp của đại ca!

Đôi mắt sâu thẳm kia chợt trở nên bối rối, anh gác lại số tài liệu chưa xử lí qua một bên sau đó nghiêm túc nói với Hạo Nam:

- Nhưng có tôi xuất hiện ở đó, cô ấy chưa chắc đã đi!

Một giọng cười giễu cợt vang vang khiến anh nhức đầu, biết ngay thế nào tên cà lơ phất phơ này cũng cười anh mà.

- Đời sống vợ chồng của các cậu thú vị nhỉ, trước né nhau lắm mà! Xem ra tôi chuẩn bị có con nuôi rồi hahaha, tôi thích con gái! Ừm đặt tên là gì ta?

- Hạo Nam, cậu thèm búa đúng không?

Lâu lâu mới trêu chọc được gã cục mịch lầm lì này nên Hạo Nam cực khoái chí, phải ship đôi vội:

- Cậu cứ yên tâm, tối nay tôi nhường spotlight hết cho vợ chồng nhà cậu, đảm bảo một cuộc gặp mặt tình bể bình.

- Tôi có nói là tôi đến à?

- Ơ hay, cậu điên à, nhất định phải đến! Nếu cậu không đến tôi sẽ buồn lắm đó, năm nào cũng không có mặt, vợ chồng các cậu đều hắt hủi tôi à! Tôi không biết đâu, nhất định cậu phải đến!

Nghe giọng điệu kia anh thấy nổi cả da gà, tên này đúng chỉ bày trò là giỏi.



- Nói ít thôi!

Tút!

Lại dập máy lần hai, nhưng không sao, tối nay cậu nhất định phải buộc hai người này lại với nhau. Mới nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!



- Lì vậy, tôi đã nói không đi rồi!

Trương Cẩm Ngọc thật không hiểu nổi, mấy năm trước Hạo Nam đâu có ép cô đi dữ dằn như năm nay!

- Đi mò, tui đã nhờ Hứa Nguyên Khải xin nghỉ dùm cậu rồi, cậu còn vướng bận gì mà không đi chứ!

Đôi mắt cô mở rộng, như không tin vào tai mình. Trời ơi! Bạn cô đang làm trò gì vậy trời!

- Tôi đâu có cần cậu nhiệt tình vậy đâu, tóm lại tôi không đi!

- Tôi đổi thành nhà hàng rồi, không ở quán bar nữa, đi đi mà Nancy, năn nỉ cậu đó!

Gọi luôn cả biệt danh rồi, đổi thành nhà hàng rồi sao? Tên này đổi đúng là chuyện lạ thật nhưng nếu đổi thì cô tới cho Hạo Nam vui cũng được.

À, còn một chuyện!

- Hứa Nguyên Khải có tới không?

- Ôi trời, cậu ta trăm công nghìn việc tới thế nào được!

Anh không tới sao? Trong lòng cô chợt xẻ ra làm hai thái cực, vừa muốn cùng anh lại vừa muốn giấu đi mọi thứ. Đến cuối cùng vẫn là lí trí thắng cuộc, cô đồng ý tới đó với điều kiện anh không có mặt.

Mối quan hệ của cả hai tốt hơn cũng không có nghĩa cô lợi dụng điều đó mà mơ mộng hão huyền, cô thà rằng giấu nhẹm thứ tình cảm ngày càng phát triển mất kiểm soát này đi còn hơn là khiến anh phải khó xử. Muốn cùng anh đắm chìm nhưng cô còn chẳng biết anh có nguyện đồng ý không hay đến cuối cùng lại chỉ mình cô ôm mộng ước, mộng vỡ tan tành cô phải làm sao hàn gắn lại được đây?

- Đi thì đi, anh ấy bận việc cậu đừng gọi làm phiền anh ấy!

- Biết rồi, mời lão đó rát cổ đỏ hầu lão cũng có đi đâu! Cậu không được nuốt lời đâu đó, mặc đẹp một chút chúng ta làm một bức ảnh kỉ niệm!

Hạo Nam nói địa chỉ cho cô rồi nhanh chóng tắt máy. Vừa hay bánh chín tới, cô lấy ra khỏi lò vi sóng. Hương thơm lan toả trong không khí, đây là lần đầu Trương Cẩm Ngọc làm bánh cô cũng không chắc có ngon không, nếu ngon sau này sẽ làm cho anh một chiếc vào ngày sinh nhật, tạm thời Hạo Nam làm chuột bạch trước vậy. À nhưng cô còn chẳng biết sinh nhật của anh vào ngày nào nữa mà!

Lớp kem trắng muốt được phết lên mặt bánh, khi thấy toàn bộ đã được phủ mịn, cô trang trí lên trên đó vài ba trái việt quất nhỏ và mấy lát dâu tây thái mỏng đính trên thành bánh. Cuối cùng viết chữ lên mặt bánh là hoàn thành. Cái bánh đầu tiên này tuy có vụng về nhưng chắc là cái bánh có nhiều tâm tư nhất của cô đối với người bạn này. Tuy miệng Hạo Nam hơi hỗn nhưng kì thực hành động mà cậu ấy dành cho cô đều rất tốt. Cuộc đời này đã ưu ái cho cô rất nhiều thứ rồi, trong đó có Hạo Nam!

Khoảng sáu giờ tối, Trương Cẩm Ngọc đứng trước tủ quần áo phân vân. Cô nên mặc gì bây giờ?.

Đắn đo nãy giờ cũng đã gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cô không thèm nghĩ nữa, rút vội một chiếc váy rồi chạy vào nhà tắm.

Trùng hợp thế nào đó lại là chiếc váy mà anh thích nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK